Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Sức mạnh pháo phản lực “kiểu Việt Nam” trên chiến trường

  (Kienthuc.net.vn) - Trong chiến tranh, Việt Nam đã cải tiến đưa vào sử dụng pháo phản lực mang vác làm quân địch bao phen “kinh hồn bạt vía”.



* Bài viết có sử dụng tài liệu sách Biên niên Sự kiện Lịch sử ngành Kỹ thuật Pháo binh QĐNDVN (1945-1975) và Lịch sử Pháo binh.

Khi bước vào cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, Liên Xô đã viện trợ cho Việt Nam những pháo phản lực có sức tấn công kinh hoàng. Tuy nhiên, để phù hợp với điều kiện chiến trường, Việt Nam đã tự cải tiến thành những loại pháo phản lực có thể mang vác. Nó vừa mang tính cơ động cao nhưng vẫn đảm bảo sức hủy diệt mạnh.

Từ BM-14 đến A12

Đầu những năm 1960, Liên Xô bắt đầu viện trợ cho Việt Nam pháo phản lực phóng loạt BM-14. Pháo dùng khung gầm cơ sở xe vận tải bánh lốp lắp giàn phóng 16-17 nòng cỡ đạn 140mm. Mỗi quả đạn rocket BM-14 nặng khoảng 40kg, đạt tầm bắn khoảng 10km.

Sự xuất hiện của pháo phản lực trong biên chế là một bước phát triển mới của Binh chủng Pháo binh Việt Nam. Tuy nhiên, với trọng lượng lớn và cồng kềnh thì BM-14 không thuận lợi trong tác chiến ở chiến trường miền Nam.
Pháo phản lực BM-14 "nguyên bản" (xe và giàn phóng) của Việt Nam trong diễn tập bắn đạn thật. Nguồn: báo QĐND


Thực tế chiến trường đòi hỏi một loại pháo có uy lực lớn, nhưng phải mang vác được bằng sức người. Bởi vậy, ngành kỹ thuật pháo binh đã bắt đầu quan tâm nghiên cứu để cải tiến BM-14.

Sách Biên niên sự kiện lịch sử ngành kỹ thuật pháo binh QĐNDVN (1945-1975) viết: “Để tăng cường loại vũ khí có hỏa lực mạnh cho chiến trường, Bộ Tư lệnh đề nghị Bộ Quốc phòng triển khai nghiên cứu cải tiến pháo phản lực BM-14 (Liên Xô sản xuất) thành pháo phản lực mang vác”.

BM-14 sau cải tiến gồm ống phóng gắn trên một bệ bằng gỗ. Ống phóng làm bằng tôn thép mỏng cuộn lại, dài 1,14m, mặt trong có đánh 4 đường sống tiếp tuyến với mặt hình trụ của đạn. Bệ bằng gỗ dày 2cm, rộng 25cm, dài 120cm. Tiện lợi ở chỗ, bệ tên lửa làm bằng gỗ này không cần vận tải vào Nam mà có thể dễ dàng làm tại chỗ dựa theo bản thiết kế. Toàn bộ bệ chỉ nặng khoảng 10,5kg.

Khi thử nghiệm, bệ phóng được kê đầu trên túi đất, chèn thêm các túi đất lên trên và quanh tấm gỗ để cố định bệ. Góc bắn được lấy 45 độ, điểm hỏa bằng 6 quả pin con thỏ 1,5 vol. Thử nghiệm cho thấy luồng phụt không làm hư hại bệ phóng, có thể dùng lại.
Pháo phản lực mang vác A12 cải tiến từ BM-14 tại trường bắn Hòa Lạc, năm 1966.

Pháo BM-14 sau khi cải tiến có tầm bắn khoảng 8.000 m (giảm so với nguyên bản) nhưng độ chính xác cao hơn. Mặt khác, BM-14 chỉ phóng lần lượt từng quả một, còn pháo cải tiến có thể phóng cùng lúc 12 quả đạn nhờ 1 hệ thống điện điểm hỏa. Bởi vậy nó được gọi là A12.

Sau khi cải tiến thành công, từ dàn phóng 17 nòng, A12 được biên chế cho mỗi tiểu đội 12 khẩu. Với trọng lượng rất nhẹ, A12 rất tiện lợi cơ động để thực hiện những đòn tập kích hỏa lực luồn sâu đánh hiểm vào đối phương.

Ngày 28/2/1967, Tiểu đoàn 99 lần đầu sử dụng pháo phản lực “made in Vietnam” A12 trên chiến trường. Tiểu đoàn đã bắn 15 loạt với 140 viên đạn vào các mục tiêu trong sân bay Đà Nẵng. Trận tập kích bất ngờ này đã phá hủy 94 máy bay, 200 xe quân sự các loại cùng hàng trăm tên địch.

Tổ điệp báo trong thành phố sau này gửi thư ra miêu tả trận đánh: “Tỉnh dậy là thấy tiếng ào ào xé không khí như hàng chục chiếc máy bay phản lực cất cánh. Nhiều tiếng nổ làm rung chuyển cả thành phố. Lửa bùng lên dữ dội trong sân bay. Nhiều người tưởng là máy bay từ miền Bắc vào ném bom đã rủ nhau lên mái nhà xem máy bay Mỹ cháy”.

ĐKB và bão lửa Biên Hòa


Cùng với BM-14, sau này Liên Xô tiếp tục viện trợ cho Việt Nam loại pháo phản lực mới nhất khi đó, BM-21 Grad. Pháo dùng khung gầm cơ sở xe bánh lốp lắp giàn phóng 40 nòng cỡ 122mm, bắn những viên đạn rocket đi xa 20km.

Một khẩu đội gồm 3-4 người có thể trú trong cabin để bắn hoặc đứng từ xa và điều khiển qua đường cáp dài 64m.
Pháo phản lực BM-21 Grad của Quân đội Việt Nam hiện nay. Nguồn: báo QĐND

Một tiểu đoàn pháo phản lực trang bị BM-21 có thể đồng loạt bắn tới 720 quả đạn trong vòng 20 giây trùm lên một khu vực rộng. Đây là vũ khí rất hữu hiệu để chống lại đội hình bộ binh và thiết giáp nhẹ, cũng như để phá hủy hệ thống hầm hào bán kiên cố. Tuy nhiên, BM-21 không phát huy hiệu quả nếu bắn vào một mục tiêu nhỏ được định vị như lô cốt bê tông.

Cũng giống BM-14, BM-21 cồng kềnh không thích hợp cho tác chiến ở chiến trường miền Nam thời điểm đó. Vì thế, phía ta đã đề nghị phía Liên Xô cải tiến giúp BM-21 thành từng nòng riêng lẻ để tiện cơ động.

Theo Lịch sử Pháo Binh Việt Nam viết: “Dịp Tết năm 1966, BM-21 cải tiến đã được gửi sang Việt Nam. Ban đầu người ta gọi nó là DKZ-66, sau đó đổi thành ĐKB (loại ĐKZ chuyên dùng chiến đấu ở chiến trường B)”.

ĐKB vẫn sử dụng nòng và đạn cùng cỡ như BM-21 nhưng được tháo riêng thành 2 bộ phận là nòng và chân rất gọn nhẹ, tiện mang vác. Đạn ĐKB nặng 46kg, tầm bắn từ 2-10km.
Biến thể mang vác ĐKB cải tiến trong kháng chiến chống Mỹ. Nguồn: sách Lịch sử Pháo binh


Trung đoàn 84A được thành lập để huấn luyện sử dụng ĐKB. Ngày 17/6/1966, Trung đoàn 84 cùng với Tiểu đoàn 99 đã bắn trình diễn vũ khí mới tại trường bắn Hòa Lạc (Hà Tây) cho Bác Hồ và các vị lãnh đạo cấp cao xem. Ngay trong năm 1966, Trung đoàn 84A với 54 khẩu ĐKB hành quân vào miền Nam.

Ngày 11/2/1967, pháo phản lực ĐKB lần đầu được sử dụng trên chiến trường. Trung đoàn 84A đã dùng 54 khẩu ĐKB tấn công sân bay Biên Hòa. Chỉ trong vòng 15 phút, toàn bộ sân bay đã ngập chìm trong khói lửa. Khoảng 150 máy bay cùng nhiều kho tàng đã bị phá hủy. Đòn tấn công này đã khiến quân địch hoang mang, hoảng sợ.

Những trận đánh vào sân bay Đà Nẵng, Biên Hòa của A12 và ĐKB đã mở đầu cho chiến thuật sử dụng pháo mang vác luồn sâu đánh hiểm của pháo binh Việt Nam. Từ đó pháo mang vác được sử dụng rất phổ biến và đã trở thành một vũ khí lợi hại của pháo binh ta trong những trận pháo kích vào căn cứ địch.
Theo Vũ Tiến Đức

Vũ khí "hiểm" số 2 của Triều Tiên "chọc thủng" Hàn Quốc


(Kienthuc.net.vn) - Pháo tự hành Koksan Triều Tiên được đánh giá là vũ khí nguy hiểm chỉ đứng sau tên lửa đạn đạo có thể gây nguy hại an ninh Hàn Quốc.
Trong những ngày căng thẳng leo thang đỉnh điểm trên bán đảo Triều Tiên, hãng thông tấn KCNA đã công bố những hình ảnh cận cảnh pháo tự hành Koksan bên cạnh nhà lãnh đạo Kim Jong Un hôm 12/3. Khi đó, ông này đang có chuyến thăm tới đơn vị pháo binh 641 trên đảo tiến tuyến ở biển Hoàng Hải.

Sau đó, pháo tự hành Koksan đã tham gia cuộc tập trận bắn đạn thật của Quân đội Triều Tiên hôm 14/3. Những khẩu Koksan đã nã đạn vào hòn đảo mục tiêu giả định trong tập trận.

Trang tin Military - Industrial Courier (Nga) nhận định, pháo tự hành Koksan của Triều Tiên đặt ra các mối nguy hiểm ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh quốc gia của Hàn Quốc.
Chủ tịch Kim Jong Un bên cạnh pháo tự hành Koksan.

Pháo tự hành Koksan lần đầu được cơ quan tình báo Mỹ phát hiện tại thành phố Koksan năm 1978. Và vì thế, người Mỹ mới đặt cho nó cái tên M1978 Koksan. Đó cũng là cái tên được quốc tế dùng để gọi loại vũ khí này, thực tế Triều Tiên chưa công bố tên thật của pháo.

Theo chuyên gia quốc tế, Koksan thiết kế với khung gầm cơ sở xe tăng hạng trung Type 59 của Trung Quốc. Trên xe được lắp một pháo cỡ nòng 170mm bắn nhiều loạn đạn khác nhau (đạn thuốc nổ thường, đạn chứa đầu đạn phụ, đạn hóa học) đi xa 40-60km.

Với tầm bắn đó, pháo tự hành Koksan làm Hàn Quốc “lạnh gáy”. Theo Want Daily, Seoul nằm trong tầm bắn 60 km của Koksan được triển khai tại khu vực phi quân sự. Vũ khí này được xem là mối đe dọa đối với an ninh quốc gia của Hàn Quốc chỉ sau các tên lửa đạn đạo.

Tuy nhiên, pháo tự hành Koksan chưa phải là thiết kế hoàn hảo từ A-Z như các loại tương tự tiên tiến trên thế giới. Đây chẳng qua là sự kết hợp khẩu pháo lớn đặt trên xe bánh xích để tăng tính cơ động. Bên trong xe bánh xích không có khả năng chứa đạn, việc nạp đạn hoàn toàn thủ công. Vì vậy, tốc độ bắn của Koksan là “siêu chậm”, 2 phát/5 phút.

Pháo tự hành Koksan khai hỏa trong cuộc tập trân ngày 14/3.

“Để tăng cường sức mạnh cho pháo Koksan, Bình Nhưỡng đã triển khai thêm các hệ thống pháo phản lực 240 mm tới Vĩ tuyến 38 từ năm 1993,” giới phân tích quân sự Hàn Quốc cho hay.

Một nhà phân tích hàn Quốc nhận định, pháo tự hành Koksan nếu kết hợp với pháo phản lực 240mm có thể gây thiệt hại nặng nề cho Seoul và các vùng lân cận.

Hiện nay, số lượng pháo Koksan mà Bình Nhưỡng sở hữu vẫn còn là một bí mật. Chuyên gia quốc tế ước đoán, nước này có khả năng sở hữu ít nhất 500 xe pháo Koksan. Số lượng này lớn gấp đôi so với thời điểm giữa năm 1990. Chưa kể, nước này đã cải tiến những khẩu Koksan M1978 thành loại M1989 với khung gầm xe bánh xích mới (chứa đạn bên trong). Loại pháo này đã xuất hiện trong cuộc duyệt binh gần đây của Triều Tiên. Tuy nhiên, số lượng pháo cải tiến này có thể không nhiều. 

Triều Tiên từng xuất khẩu số lượng nhỏ (chừng 30 khẩu) cho Iran sử dụng trong cuộc chiến tranh với Iraq những năm 1980. Tại đó, Koksan đã phát huy uy lực đáng nể, gây thương vong lớn cho binh lính Iraq.
Theo Hoàng Lê - Bạch Dương (theo Want Daily, MT)

Tụi bây muốn gì

3 tư thế của người “cảnh sát nhân dân” vừa xuất hiện trên báo chí trong chỉ 3 ngày qua.
Ngày 20.3, ở Pleiku, Gia Lai, hơn chục cán bộ công an và dân quân tự vệ xã Trà Đa đuổi bắt, thậm chí “vào tận trong nhà máy để tìm kiếm”, quát hỏi “Tụi bây muốn gì?”, và sau đó “lên đạn súng AK, rút súng ngắn chĩa vào đầu” một người dân. Bị đánh tới tấp, anh nạn nhân “chạy vào phòng bảo vệ đóng cửa trốn”, nhưng bị các cán bộ dùng dùi cui và báng súng đập vỡ cửa kính để mở cửa vào. Không dừng lại đó, nhóm công an xã này còn dùng súng bắn vào phòng.
Lỗi của anh này là “không đội mũ bảo hiểm”. Và tư thế của anh trước những nhà chức trách là quay lưng, cắm cổ, để chạy, chỉ vì thiếu một cái mũ.
Chủ tịch UBND xã Trà Đa Nguyễn Đình Thức 1 ngày sau đó thanh minh: “Lực lượng của chúng tôi chưa được chính quy, quá trình xử lý còn nóng nảy, chứ nếu là người được đào tạo qua trường lớp thì làm gì có chuyện như thế xảy ra”.
À, thế ra chính dân chúng phải chịu đựng cái sự “không chính quy”.
Ở Đà Nẵng, PV Infonet chụp lại được hình ảnh “người dân và CSGT chỉ mặt nhau khẩu chiến” khi một sĩ quan cảnh sát, bụng bự, mặt đỏ gay vung tay vung chân chỉ mặt dân vô cùng phản cảm. Sự phản cảm không chỉ là tư thế đối đầu, mà còn ở những lời lẽ “ngoài chợ” người ta dành tặng cho nhau xung quanh một cái biển số “tử” 13 nút.
Và ở Hà Nội, trật tự đô thị “múa gậy” chặn xe người dân giữa phố.
Chặn đầu. Chỉ mặt. Và đuổi bắt. Nếu muốn có một hậu quả để có thể gióng lên một lời cảnh báo thì hẳn nhiên đó phải là câu chuyện vừa xảy ra ở Bình Dương khi lực lượng chức năng phường Chánh Nghĩa truy đuổi một người dân, khiến anh này đâm vào cột đèn tử vong tại chỗ.
Lỗi của nạn nhân xấu số, thật kinh khủng, cũng chỉ là “không đội mũ bảo hiểm”.
Đọc xong những dòng tin kiểu này, một câu hỏi, vì thế, không thể không đặt ra: Hay giờ đây, việc thiếu một cái mũ trên đầu cũng là hành vi phạm pháp đặc biệt nghiêm trọng, đến độ “nhà chức trách” phải truy đuổi, phải vung gậy, phải lên đạn, phải nổ súng, truy bắt quyết liệt đến như vậy?
Câu trả lời của thực tế từ Nam ra Bắc là “Đúng”. Nhưng sự lạm quyền chưa phải là câu trả lời cuối cùng.
Câu trả lời chính xác có vẻ đã được Trưởng Công an phường Thịnh Quang, ông Nguyễn Duy Hưng vô tình tiết lộ. Trả lời Báo Tiền Phong “nhân sự kiện” trật tự phường “múa gậy chặn đầu xe”, ông Hưng thật thà: Thú thật do áp lực nặng quá, một tháng bị giao chỉ tiêu 50 triệu đồng, nên anh em mới đi lập chốt, đi phạt. Lỗi nặng nhất là ôtô, nhưng không xử phạt được vì toàn chỗ quen biết, quen ông nọ, ông kia… không làm được.
Cái chết của một nạn nhân đặt ra vấn đề hết sức nghiêm túc vấn đề “nhà chức trách” và nhân dân. Phải chăng đã đến lúc Bộ Công an cũng như chính quyền phải cấm tiệt các hành vi truy đuổi, sử dụng vũ khí quân dụng để đối xử với một hành vi vi phạm hành chính của nhân dân, một hành vi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Và áp lực “chỉ tiêu” khiến lực lượng trật tự nghiệp dư ngang nhiên “múa gậy” giữa phố, giữa ban ngày, giữa thủ đô, giữa cả trăm cả ngàn ánh mắt bất bình của người dân, cho thấy việc đặt ra một chỉ tiêu phạt là hết sức phi lý, hết sức ngớ ngẩn cần phải được dẹp bỏ ngay lập tức.
Theo Đào Tuấn/ Báo Lao động

Thêm 2,5 triệu đồng đến gia đình anh Quân




DMT - Được sự tin tưởng của các bạn - những tấm lòng hảo tâm đang làm việc tại Đồng Nai, TP Hồ Chí Minh... Sáng nay 23/3, Đăng Đức đã đến thăm và trao tận tay số tiền 2.500.000 đồng tới gia đình anh Hoàng Tấn Quân (TK12, P. Bắc Lý, TP Đồng Hới, Quảng Bình). Anh Quân có con là cháu Tấn Nguyên 7 tuổi đang bị mắc căn bệnh tim bẩm sinh nhưng không có điều kiện để chữa trị .

Anh Quân, chị Yến gửi lời cảm ơn tới các bạn đã quan tâm, chia sẻ và giúp đỡ gia đình. Chúc các bạn làm việc thật tốt và thành công. 

Quảng Bình: Địa đạo độc nhất đang bị lãng quên

(Dân trí) - Địa đạo Văn La, địa đạo độc nhất của tỉnh Quảng Bình, nơi trú ẩn của bộ đội và người dân trong kháng chiến chống Mỹ, nay đang bị xuống cấp nghiêm trọng.

Địa đạo chạy dọc giữa làng
Ngược thành phố Đồng Hới về phía nam khoảng vài km, địa đạo Văn La, thuộc thôn Văn La, xã Lương Ninh, huyện Quảng Ninh nằm sát mép một ngọn đồi nhỏ ở cạnh làng. Địa đạo Văn La không mang tầm vóc lớn lao như địa đạo Vịnh Mốc hay Củ Chi nhưng cũng là bằng chứng sống động về một thời kỳ chiến tranh gian khổ và ác liệt của những năm kháng chiến chống Mỹ.
 
Di tích lịch sử địa đạo Văn La đang bị lãng quên trong trí nhớ nhiều người
Di tích lịch sử địa đạo Văn La đang bị lãng quên trong trí nhớ nhiều người
Thời kỳ đó, khi đế quốc Mỹ leo thang phá hoại miền Bắc, Quảng Bình cũng là một trọng điểm hứng chịu biết bao bom, đạn của kẻ thù. Bến phà Quán Hàu, điểm trung chuyển hàng hóa trên tuyến huyết mạch Bắc - Nam cũng bị bắn phá dữ dội. Trên tinh thần sẵn sàng chiến đấu, tiếp tục đương đầu với cuộc chiến, đảng bộ, chính quyền đã chỉ đạo xây dựng hệ thống giao thông hào cạnh khu dân cư để người dân và bộ đội có chỗ trú ẩn an toàn.
Đồi Hoàn Vũ thuộc làng Văn La, nơi có địa thế cao đã được chọn để xây dựng địa đạo. Địa đạo Văn La được đào từ tháng 6/1966, có chiều dài hơn 150m, rộng 1,5m, cao 1,8m với 3 cửa, tạo thành hình chữ L chạy dọc giữa làng, cùng với hệ thống giao thông hào chằng chịt đã tạo thành một hệ thống phòng thủ vững chắc trong lòng đất. Bên trong địa đạo khá thông thoáng, người dân có thể thoải mái ra vào. Trước mặt địa đạo là đồng ruộng nên khi lao động sản xuất, người dân có thể thuận tiện chạy vào trú ẩn kịp thời khi máy bay ném bom.
Theo một số cụ cao tuổi kể lại: “Lực lượng trực tiếp đào địa đạo lúc đó là trung đội dân quân xã Lương Ninh gồm 36 chiến sĩ, được chọn từ những xã viên của các đội sản xuất, do đồng chí Nguyễn Chước làm trung đội trưởng. Trung đội chia làm 3 tiểu đội, thay nhau đào. Qua hơn 360 ngày, địa đạo Văn La được hoàn thành, có sức chứa khoảng 300 người.
 
Trong suốt thời kỳ chiến tranh chống Mỹ cứu nước, địa đạo Văn La đã phát huy được tác dụng, làm nơi trú ẩn an toàn cho nhân dân. Bên cạnh đó, còn là điểm sơ tán cho những thương binh, những chiến sĩ lái xe chở hàng hóa chi viện cho chiến trường vào đây trú ngụ để chờ sang phà Quán Hàu trong sự cưu mang, giúp đỡ của nhân dân, tự vệ địa phương.
Địa đạo độc nhất đang bị lãng quên
Từng là một chứng tích oai hùng trong chiến tranh, nơi thể hiện niềm tin và ý chí sắt son của người dân vào sự lãnh đạo của Đảng, sự thắng lợi của toàn dân tộc, sau hơn 50 năm, địa đạo Văn La đang bị lãng quên và bị xuống cấp nghiêm trọng.
Đến địa đạo Văn La bây giờ, nếu không có người chỉ dẫn phải mất thời gian khá lâu mới tìm được cửa địa đạo mặc dù cạnh đó có tấm bia đá khắc ghi: “Di tích lịch sử địa đạo Văn La”. “Đây là công trình đầu tiên, duy nhất ở Quảng Bình thể hiện sự lãnh đạo, chỉ đạo sáng tạo, kịp thời của Đảng bộ huyện Quảng Ninh. Sự đoàn kết, gắn bó của Đảng bộ và nhân dân xã Lương Ninh vượt qua gian khổ, khó khăn, tạo cơ sở vững chắc để nhân dân bám đất, bám làng sản xuất, chiến đấu, quyết tâm đánh thắng giặc Mỹ xâm lược”.
 
Cửa chính dẫn vào địa đạo bị cây cối, cỏ dại phủ kín
Cửa chính dẫn vào địa đạo bị cây cối, cỏ dại phủ kín
 
Ngay cửa chính dẫn vào địa đạo, cỏ dại mọc um tùm dường như che khuất toàn bộ. Hai cửa còn lại cũng đã bị đất đá bồi lấp, trần địa đạo bị hư hỏng nặng, sụt xuống, nhiều đoạn hầm bị đất che kín, nên địa đạo bây giờ chỉ còn khoảng 50 - 60m chiều dài.
 
Tấm bia chỉ dẫn đặt ở cửa thứ 2 bị lá cây phủ quanh, lối dẫn vào đã bị đất đá bồi lấp
Tấm bia chỉ dẫn đặt ở cửa thứ 2 bị lá cây phủ quanh, lối dẫn vào đã bị đất đá bồi lấp
 
Sau khi được UBND tỉnh công nhận di tích lịch sử, năm 2005, địa đạo Văn La mới được đầu tư xây dựng một con đường dẫn vào đây và xây dựng cống thoát nước cho địa đạo cũng như hệ thống văn bia.
Tuy nhiên, điều khiến người dân sống gần đó luôn băn khoăn đó là giá trị lịch sử của Địa đạo Văn La trong trí nhớ của mọi người. Nếu như địa đạo Vịnh Mốc (Quảng Trị), địa đạo Củ Chi (TP Hồ chí Minh) là nơi để du khách tham quan, nghiên cứu, tìm hiểu quá khứ thì dường như địa đạo Văn La ở Quảng Bình đang bị lãng quên theo thời gian.
Một cựu chiến binh sống gần di tích địa đạo cho biết, thỉnh thoảng vào dịp cuối tuần vẫn có một số em học sinh vào trong địa đạo bắt dơi nhưng cũng chỉ vào được vài mét là phải quay ra do hang quá tối và ẩm thấp. Hơn nữa, do bây giờ chỉ còn một lối duy nhất dẫn vào địa đạo, hai cửa còn lại đã bị bồi lấp nên không khí không thể lưu thông, dễ bị ngạt. Cũng chính vì vậy, cũng không có mấy ai vào đây tham quan, khám phá.
 
Bên trong địa đạo bị xuống cấp và rất ẩm thấp, tối tăm
Bên trong địa đạo bị xuống cấp và rất ẩm thấp, tối tăm
Theo tìm hiểu, được biết, trong quá trình tôn tạo, xây dựng văn bia và đường dẫn vào di tích, đơn vị thi công đã sửa lại hệ thống thoát nước ở cửa địa đạo. Nhưng do cổng được thiết kế cao hơn so với nền đất bên trong nên về mùa mưa, nước không lưu thông được gây ứ đọng, ẩm thấp.
Cần bảo tồn và nâng cao giá trị lịch sử của địa đạo Văn La là một việc làm cần thiết để mọi người, nhất là thế hệ sau hiểu thêm về lịch sử oai hùng, gian khổ của một thời chiến tranh giữ nước? Đó cũng là trăn trở của biết bao người dân địa phương lúc này.
Đăng Đức - Đặng Tài

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng: Tôi mà là Bộ trưởng sẽ giảm ngay thuế xuống 20%

 
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng phát biểu - Ảnh: An Đăng/TTXVN

(TNO) Chính phủ đề xuất giảm thuế thu nhập doanh nghiệp (TNDN) từ 25% xuống 23%, tuy nhiên Chủ tịch Quốc hội (QH) Nguyễn Sinh Hùng đề nghị nghiên cứu thêm giảm còn 20% để khuyến khích, động viên doanh nghiệp (DN) đầu tư, làm ăn.

Trong phiên thảo luận về Dự thảo Luật sửa đổi Luật thuế thu nhập doanh nghiệp, nhiều ý kiến đồng tình với việc giảm thuế suất, tăng thêm ưu đãi cho các DN, tháo gỡ khó khăn cho sản xuất kinh doanh. Trong khi Chính phủ muốn giảm từ 25% xuống 23% từ 1.1.2014, Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng lại có quan điểm khác. Ông đề nghị: “Chúng ta đang định đưa thuế suất từ 25% xuống 23%, nhưng nếu đưa xuống 20% có được không?”.
Trả lời Chủ tịch QH, Thứ trưởng Bộ Tài chính Vũ Thị Mai cho biết, giảm từ mức 25% xuống còn 23% là mức thuế suất phổ thông từ 1.1.2014; riêng nhóm DN vừa và nhỏ cũng vào thời điểm trên đã cho áp dụng trước thuế suất chỉ 20%. Ngoài ra, nếu giảm thuế suất xuống 20% kể từ 1.12014 cho tất cả DN sẽ gây hụt thu ngân sách lớn, bởi cứ giảm 1% thuế suất thuế TNDN, ngân sách giảm 6.000 tỉ đồng. Trong khi đó, thời điểm 2014 cũng là lúc Luật thuế thu nhập cá nhân sửa đổi bắt đầu có hiệu lực càng gây tăng áp lực hụt thu ngân sách.
“Về gợi ý của Chủ tịch, Chính phủ cũng xin tiếp tục nghiên cứu, hoàn chỉnh và báo cáo tiếp”, bà Mai nói.
Tỏ ra sốt ruột, Chủ tịch QH lập tức đề nghị: “Nghiên cứu thế nào thì nghiên cứu, nhưng phải có câu trả lời sớm. Tôi mà là Bộ trưởng Bộ Tài chính tôi giảm xuống 20% ngay, chứ không để lẻ như 23%. Việc này có gì khó đâu”. Nguyên nhân theo Chủ tịch QH do Bộ Tài chính mới chỉ có đánh giá giảm thuế làm hụt thu ngân sách, nhưng chưa có báo cáo về hiệu quả tăng thu như thế nào, tăng bao nhiêu…
“Tôi là người làm ăn, tôi cũng thích nộp thuế, nhưng thuế phải thấp thì tôi mới làm được. Cao thì lại tìm cách lách thuế, trốn thuế. Ngoài ra trong luật khẳng định được lộ trình, ví dụ 2014 giảm còn 23%, 2016 giảm còn 20%, phải nói rõ thì nhà đầu tư phấn khởi”, Chủ tịch QH nói.

Doanh nghiệp đứng trước cơ hội lớn nếu được giảm thuế suất thuế TNDN từ 25% xuống 20% - Ảnh: Ngọc Thắng

Đồng tình với quan điểm của Chủ tịch QH, Chủ nhiệm Uỷ ban Tài chính Ngân sách Phùng Quốc Hiển cho rằng, nếu đưa ngay được xuống 20% thì tạo ra một sự cạnh tranh rất lớn với các nước trong khu vực, điều kiện thu hút đầu tư cũng mạnh hơn. “Nếu hôm nay về tính toán lại được giảm ngay 20% thì đó là thuận lợi lớn nhất. Và như vậy cũng chỉ cần một mặt bằng thuế suất này, không chia DN lớn, nhỏ về. Nên thực hiện mục tiêu này ngay trong 2014”, ông Hiển đề xuất.
Kết luận cho phiên thảo luận, Chủ tịch QH yêu cầu Bộ Tài chính phải nghiên cứu lại thật kỹ lưỡng về việc giảm thuế suất xuống 20%. Đặc biệt, phải có báo cáo rõ ràng, cụ thể khi giảm như thế thì tác động tới hiệu quả sản xuất kinh doanh như thế nào, chứ không chỉ đánh giá giảm thuế thì giảm thu ngân sách.
“Nếu chỉ tính toán giảm thuế suất khiến ngân sách giảm bao nhiêu nghìn tỉ đồng là không khách quan, phải tính xem tác động vào sản xuất kinh doanh như thế nào. Không đánh giá lại đến khi đưa ra QH thảo luận các đại biểu không chịu đâu. Tôi cũng nhân danh đại biểu để nói chứ tôi không phải ngồi ghế Chủ tịch. Khi họp tôi là đại biểu tôi cũng sẽ phát biểu đấy”, Chủ tịch QH thẳng thắn góp ý.
Anh Vũ

Cử nhân đại học đi tiếp thị, giữ xe

(Dân trí) - Những cử nhân giấu tấm bằng đại học để đi làm công nhân hay tìm những công việc thời vụ như giữ xe, tiếp thị, dạy kèm... Chuyện đó giờ không còn xa lạ với những trí thức đang sở hữu tấm bằng đại học.

Khi “ông cử” không còn được trọng vọng
Ông Nguyễn Minh Hiếu, Trưởng bộ phận nhân lực Chonviec kể về H., một “khách quen” của mình: “Cậu ấy tốt nghiệp ngành tài chính ngân hàng, nộp đơn tìm việc ở chỗ tôi đã gần 2 năm nay. Cứ mỗi khi có doanh nghiệp tuyển dụng vị trí nào phù hợp là tôi lại gọi cậu ấy đến phỏng vấn nhưng đã gần 10 lần rồi vẫn không có doanh nghiệp nào tuyển”.
Dù H. cố giấu nhưng do làm việc với nhau lâu ngày nên ông Hiếu cũng biết được trong 2 năm chờ việc, H. giấu bằng cấp để đi làm công nhân tại 1 công ty trong KCX Tân Thuận (quận 7, TPHCM). Trong thời gian đó, H. vẫn nộp đơn xin việc ở nhiều nơi, khi có doanh nghiệp gọi phỏng vấn là cậu lại xin nghỉ việc với đủ lý do như bệnh, nhà có việc…
Gần dịp Tết năm ngoái, H. xin rút hồ sơ ứng tuyển ở chỗ của ông Hiếu. H. tâm sự: “Suốt 2 năm làm công nhân, quần quật cả ngày với máy móc, rồi tăng ca… em chẳng còn thời gian đâu học hành. Bao nhiêu kiến thức được học dần dà quên hết, người ta phỏng vấn hoài cũng không đậu”.
Cử nhân đại học đi tiếp thị, giữ xe
Với thị trường lao động khốc liệt như hiện nay, cử nhân không còn được ưu ái, họ phải trầy trật lắm mới tìm được công việc phù hợp
Theo ông Hiếu thì hoàn cảnh như H. không phải là hiếm. Trong 2 năm gần đây, số lượng hồ sơ cử nhân tìm việc ở chỗ ông phải “ngâm” cả năm trời mà không tìm được việc, phỏng vấn không đạt có khá nhiều. Nhiều người trong số đó phải làm những công việc tạm bợ như tiếp thị, dạy kèm… trong thời gian chờ việc.
L., một cô gái Quảng Ngãi tốt nghiệp tại 1 trường đại nổi tiếng ở miền Trung, lặn lội vào TPHCM tìm việc 2 năm nay vì nghĩ thành phố này nhiều doanh nghiệp, dễ kiếm việc làm. Thế nhưng, cầm tấm bằng đại học trong tay chạy vạy cả năm trời, nộp hồ sơ ở cả trăm nơi mà vẫn không tìm được việc khiến L. nản lòng. Hiện L. về phụ giúp dì của mình bán tạp hóa tại Bình Dương.
N. tốt nghiệp một ngành khá “hot” là báo chí tại 1 trường đại học danh tiếng phía Nam. Theo học với tư tưởng đây là ngành có tương lai, thi được vào ngành này nên N. cũng có lực học không kém. Thế nhưng, khi tốt nghiệp ra trường N. mới biết tính cách rụt rè, cam chịu của mình không hề thích hợp với ngành này.
Trong 2 năm, N. đi qua nhiều cơ quan báo chí nhưng vẫn chưa có đơn vị nào nhận anh vào làm chính thức. N. vẫn không buông bỏ, ngày ngày anh vẫn cắm cúi chạy khắp thành phố “tìm tin”, đêm về thì làm bảo vệ giữ xe tại 1 quán cà phê sân vườn để kiếm tiền nuôi mơ ước kiếm được chỗ làm đúng ngành mình học.
Doanh nghiệp cần người làm được việc
Theo các chuyên gia lao động, ngoài yếu tố chênh lệch cung – cầu trong nhu cầu tuyển dụng lao động, yếu tố trình độ chuyên môn không đáp ứng được nhu cầu làm việc của doanh nghiệp là 1 trong những lý do chính khiến tình trạng các tân cử nhân không thể tìm việc đúng ngành mình học xảy ra ngày càng phổ biến.
Ông Trần Anh Tuấn, Phó giám đốc thường trực Trung tâm dự báo nhu cầu nhân lực và Thị trường lao động TPHCM cho rằng: “Khi hệ thống giáo dục mở rộng, cử nhân không còn là của hiếm nữa thì bằng cấp không còn là yếu tố quan trọng nhất. Thực trạng xã hội đòi hỏi người lao động đang tìm việc làm cần có những kỹ năng phù hợp với công việc cũng như kinh nghiệm làm việc thực tiễn. Cái doanh nghiệp cần là người làm được việc”.
Tuy nhiên, nói về kinh nghiệm làm việc thì đó là 1 điểm yếu của hệ thống đào tạo cao đẳng – đại học, thậm chí là tại các trường nghề của nước ta. Bởi hiện giáo trình giảng dạy tại các trường vẫn bị các chuyên gia lao động đánh giá là còn nặng tính lý thuyết, ít thời gian thực hành; thậm chí là lý thuyết cũng ít cập nhật, quá lạc hậu với thực tiễn sản xuất.
Ông Hồng Xuân Viên, Trưởng ban Đào tạo của công ty Micro Game cho biết:“Chúng tôi từng tuyển dụng hơn 60 người có bằng cấp vào công ty cùng 1 lúc. Nhưng sau 6 tháng chỉ còn lại vài ba người đạt yêu cầu, làm được việc. Vì vậy chúng tôi rất ngại tuyển sinh viên mới ra trường. Chi phí đào tạo lại để có được 1 nhân sự làm được việc quá lớn!”.
Ông Nguyễn Minh Hiếu cho biết: “Làn sóng giải thể doanh nghiệp, thất nghiệp diễn ra suốt 2 năm nay "thải" ra thị trường lao động một lượng lớn nhân sự vừa có bằng cấp, vừa có kinh nghiệm. Đó là 1 nguồn cạnh tranh lớn đối với các tân cử nhân mới ra trường. Họ không chỉ phải cạnh tranh với những bạn bè cùng lứa mà còn phải vượt qua nhiều đàn anh, đàn chị có kinh nghiệm. Việc này khiến hành trình tìm việc của các tân cử nhân mấy năm nay càng thêm gian nan”.
Ông Trần Anh Tuấn cho rằng: “Cần có sự kết nối giữa sinh viên với doanh nghiệp; giữa hệ thống đào tạo với hệ thống các doanh nghiệp thông qua các sàn giao dịch ngày hội việc làm với mục đích giúp sinh viên tiếp xúc trực tiếp với doanh nghiệp. Qua đó cũng giúp cho các trường nâng cao hiệu quả đào tạo sinh viên những kiến thức, kỹ năng mà doanh nghiệp cần”.
Tùng Nguyên

Chủ tịch tỉnh Vĩnh Phúc trả lời vụ mang quan tài đòi điều tra án mạng

(Dân trí) - Ông Phùng Quang Hùng - Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc - thẳng thắn trả lời về cáo buộc con rể ông có liên quan đến một vụ án mạng, dẫn đến hơn 1.000 người dân mang theo quan tài đến khu vực trước cửa Bưu điện Vĩnh Phúc.
 >>  Hàng trăm người khiêng quan tài khắp phố phản đối kết luận pháp y

Trao đổi với PV Dân trí, ông Phùng Quang Hùng cho biết: “Chúng tôi (lãnh đạo UBND tỉnh Vĩnh Phúc - PV) vừa họp xong với các cơ quan ban ngành liên quan của tỉnh, xem xét cụ thể vụ việc, tiến trình điều tra đến đâu, giao cơ quan công an cùng các ban đảng thành phố Vĩnh Yên từng nhiệm vụ cụ thể. Tôi khẳng định, mọi việc đang được xem xét chặt chẽ, cụ thể, tuân thủ đúng quy định pháp luật. Bất kể đó là ai”.
Để giải quyết triệt để vấn đề tụ tập đông người, gây mất trật tự liên quan đến vụ việc trên, ông Hùng cho biết, đang áp dụng vận động thuyết phục là chính, chưa tính đến những chuyện khác vì còn phải cân nhắc nhiều yếu tố, cả tình và lý. "Mục tiêu số một lúc này là vận động, thuyết phục để thi hài anh Nguyễn Tuấn Anh (27 tuổi, trú tại Phố Cả, phường Hội Hợp, TP Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc) sớm được an táng. Cơ quan pháp lý trung ương đã về, chúng tôi cũng đảm bảo thực hiện đúng quy định pháp luật", ông Hùng nhấn mạnh.
Về vấn đề có hay không sự liên quan của con rể như cáo buộc của gia đình nạn nhân, ông Phùng Quang Hùng khẳng định: “Cho đến nay, cơ quan công an đang điều tra, chưa thấy dấu hiệu có sự liên quan này. Nhân dân hãy tin: chúng tôi kiên quyết xử lý theo đúng quy định pháp luật, bất kể đối tượng vi phạm đó là ai. Theo báo cáo mới nhất của anh Bộ (Thiếu tướng Phùng Tiến Bộ - Giám đốc Công an tỉnh Vĩnh Phúc - PV), cơ quan công an đã bắt 5 nghi phạm tham gia đánh Nguyễn Tuấn Anh.
Trước đó, Thiếu tướng Phùng Tiến Bộ xác nhận thông tin, 15h30 ngày 17/3, hơn 1.000 người dân mang theo một quan tài đến khu vực trước cửa Bưu điện Vĩnh Phúc để đòi điều tra vụ việc nạn nhân bị đánh chết.
Vụ việc xuất phát từ cái chết của anh Nguyễn Tuấn Anh. Rạng sáng 15/3, nạn nhân có xảy ra va chạm với một nhóm người tại phố Quán Tiên, phường Hội Hợp, sau đó không thấy về nhà. Đến khoảng 9h sáng 17/3, thi thể nạn nhân được phát hiện dưới một cống nước trong tình trạng bắt đầu phân hủy. Gia đình nạn nhân cáo buộc có thể Nguyễn Tuấn Anh bị con rể của Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc đánh chết. Do đó, gia đình đã đưa quan tài nạn nhân lên trung tâm TP Vĩnh Yên để khiếu nại.
Đến chiều 17/3, cơ quan điều tra đã bắt khẩn cấp năm nghi phạm liên quan đến cái chết của Nguyễn Tuấn Anh, trong đó có hai nghi phạm người Hải Phòng.
Phúc Hưng

Góa phụ nghèo rao bán nhà đưa con đi ghép tủy

(Dân trí) – Trở lại thăm gia cảnh góa phụ nghèo nuôi con bại liệt, tôi mừng vui khi nghe chị bảo, cháu Huy có thể đứng dậy được nếu có tiền ghép tủy, nhưng nghiệt ngã thay, chi phí cho ca ghép lên đến 300 triệu đồng. Vì quá thương con nên chị đang tính bán nhà.
 >> “Mẹ ơi, sao không để con chết đi”

Nghe xong lời tâm sự rơi nước mắt của chị Phượng – nhân vật trong bài viết: Mẹ ơi, sao không để con chết đi”, lòng tôi như se lại, khóe mắt cứ cay cay. Ngồi bần thần bên đứa con trai tội nghiệp, chị Phượng cho biết, cách đây mấy ngày, chị đưa cháu Huy ra Bệnh viện Việt Đức (Hà Nội) chụp X - Quang và siêu âm. Thật mừng vui biết bao khi chị hay tin, bệnh tình của con mình có thể chữa trị bằng phương pháp cấy tủy theo công nghệ mới vốn đã chữa thành công cho nhiều bệnh nhân ở Mỹ. Niềm hy vọng đã được nhen nhóm trong lòng góa phụ nghèo suốt một đời lam lũ vì con. Tuy nhiên, khi nghe các bác sĩ bảo bệnh tình của cháu Huy phải cấy tủy đến 3 lần mới có hy vọng, và chi phí cho mỗi lần cấy, ghép tủy hết khoảng 100 triệu đồng. Số tiền lớn như vậy chị biết kiếm đâu ra? Chị đành nuốt nghẹn, đưa con về trong bất lực.
Chị Phượng ngồi thẫn thờ khi nghĩ đến số tiền hơn 300 triệu đồng cho ca ghép tủy
Chị Phượng ngồi thẫn thờ khi nghĩ đến số tiền hơn 300 triệu đồng cho ca ghép tủy
 
“Hôm trước đi Bệnh viện Việt Đức về, cháu Huy hy vọng sẽ có ngày được đứng dậy lắm. Hai mẹ con cứ mừng thầm nhưng trong lòng lại lo đau đáu, bởi chưa biết lấy đâu ra tiền mà cấy tủy bây giờ. Tối mô cũng rứa, cháu cứ nói với tui, hay là mẹ bán căn nhà nhỏ của mình đang ở đi để cứu sống con. Nhưng bán nhà đi rồi, mấy mẹ con tui chắc phải ra đường ở mất thôi! Tuy vậy, nếu bán được nhà mà con tui lành bệnh thì tui cũng cam lòng”, chị Phượng ôm riết lấy con, khóc nức nở.
Hy vọng được đứng dậy của cháu Huy đã nhen nhóm sau khi có kết quả chụp X quang và siêu âm
Hy vọng được đứng dậy của cháu Huy đã nhen nhóm sau khi có kết quả chụp X quang và siêu âm
Nghe chị Phượng tâm sự như vậy, tôi cũng hiểu rằng, để cứu sống được con trai thoát khỏi bệnh tật, chị cũng đã hạ quyết tâm cho dù chưa biết bệnh của cháu Huy sẽ tiến triển đến đâu. Chị Phượng cũng thừa hiểu rằng, căn nhà cấp 4 của chị đang ở nằm lọt thỏm ở tận cuối xóm thì bán cũng chẳng ai mua. Và nếu có bán được thì số tiền đó cũng không đủ cho ca ghép tủy.
Mấy năm qua, chồng mất sớm để lại chị một thân một mình chăm sóc, nuôi nấng cho mấy đứa con khôn lớn. Chị không quản ngại khó nhọc để đi làm thuê kiếm tiền nuôi sống các con, thậm chí ra nước ngoài giúp việc cho người ta. Thế nhưng, chị không nghĩ số phận của mấy mẹ con chị đã cùng cực nay lại rơi vào tình thế bí bách đến vậy.
Kể từ khi con chị gặp tai nạn bị gãy cột sống, bao nhiêu tiền bạc dành dụm được bấy lâu chị đều tập trung vào chữa bệnh cho con. Trớ trêu thay, sau mấy tháng làm thuê nơi xứ người họ cũng quỵt luôn tiền công mà không hề trả cho chị đồng nào. Nhận được tin con gặp nạn, chỉ vội vã bỏ về quê đưa con đi trị bệnh. Nhà không có thứ gì bán, chị Phượng chạy vạy vay mượn từ hàng xóm, người thân, bạn bè. Bây giờ số tiền nợ đã lên đến gần 200 triệu đồng nhưng con chị vẫn cứ nằm bất động một chỗ.
Cháu Huy bị bại liệt phải nằm bất động một chỗ suốt mấy năm qua
Cháu Huy bị bại liệt phải nằm bất động một chỗ suốt mấy năm qua
Biết được hoàn cảnh thương tâm của mẹ con chị Phượng, PV Dân trí tại Quảng Bình đã đến tìm hiểu và viết bài. Một thời gian sau khi báo Dân trí đăng tải bài viết về hoàn cảnh gia đình chị Phượng, đã có nhiều bạn đọc khắp mọi miền đã động viên về tinh thần lẫn vật chất giúp cháu Huy điều trị bệnh. Chị Phượng cho biết số tiền bạn đọc quan tâm, ủng hộ cho cháu Huy được khoảng 80 triệu đồng. Số tiền này chị đang cất giữ và dành dụm thêm nữa để phẫu thuật cho cháu Huy.
Mấy ngày nay, sức khỏe của cháu Huy lại suy giảm trầm trọng, cháu bỏ ăn, bỏ uống khiến chị Phượng càng thêm lo lắng. Trong căn phòng tối, cháu Huy nằm bất động trên giường, chẳng chịu nói năng chi cả. Theo mô tả trong phiếu khám bệnh của các bác sĩ Bệnh viện Việt Đức về tình trạng bệnh của cháu Huy: “Đường cong sinh lý cột sống cổ giảm, phù nề phần mềm quanh thân đốt sống, và cháu Huy bị viêm bàng quang nặng…”
 
Cháu Huy bị bại liệt phải nằm bất động một chỗ suốt mấy năm qua
Căn nhà tình thương để mấy mẹ con chị Phượng trú nắng trú mưa nhưng vì thương con nên chị cũng đành phải rao bán để lo chi phí cho ca ghép tủy
Nếu không bán được nhà thì chị sẽ gửi cháu Huy cho bà ngoại chăm sóc để sang Lào làm thuê kiếm thêm tiền đưa con ra Hà Nội chữa trị. “Nếu tui đi làm thuê, cháu Huy ở nhà nghĩ quẫn mà làm dại dột điều chi thì tui ân hận lắm. Nhưng do hoàn cảnh nên cũng đành làm liều sang Lào một chuyến với hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền để chữa trị bệnh tật cho con”, chi Phượng khẩn cầu.
Hiện tại mẹ con chị Phượng đang cần lắm sự đồng hành, giúp đỡ của cộng đồng xã hội. “Mẹ con tui biết làm răng bây giờ, mọi người ơi hãy rủ lòng thương cứu giúp mẹ con tui với, cả đời này tui sẽ không quên mối ân tình này đâu, tui mang ơn mọi người nhiều lắm!”. Lời khẩn cầu của chị Phượng khiến lòng tôi cứ day dứt suốt chặng đường về. Tôi luôn hy vọng rằng, cháu Huy sẽ sớm vượt qua được cơn khó khăn, hoạn nạn này.
Đăng Đức – Đặng Tài

Quảng Bình: Quán cà phê vắng khách sau chuyến “vi hành” của Bí thư Tỉnh ủy

(Dân trí) - Sau chuyến “vi hành” kiểm tra tình trạng cán bộ công chức “la cà” ở quán cà phê trong giờ làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Quảng Bình, ghi nhận của PV Dân trí sáng ngày 18/3, hầu hết các quán cà phê trên địa bàn TP Đồng Hới đều... vắng khách.

Dư luận cả nước thời gian gần đây rất quan tâm đến vấn đề công chức “cắp ô”. Theo phát biểu của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tại cuộc họp thứ nhất Ban chỉ đạo Đề án đẩy mạnh cải cách chế độ công vụ, công chức, trong bộ máy chúng ta, hiện có tới 30% số công chức không có cũng được, bởi họ làm việc theo kiểu "sáng cắp ô đi, tối cắp về", không mang lại bất cứ hiệu quả công việc nào.
 
Ở tỉnh nghèo Quảng Bình, tình trạng cán bộ công chức “cắp ô” cũng chiếm một tỷ lệ tương đối lớn; bên cạnh đó có những cán bộ công chức thường xuyên "ăn cắp" giờ làm việc để la cà quán xá, chơi game,...    
 
Quán cà phê vắng khách sau chuyến “vi hành” của Bí thư Tỉnh ủy
Rất nhiều vị khách la cà tán gẫu tại quán cà phê trong giờ làm việc là cán bộ, công chức nhà nước (Ảnh minh họa)
 
Trước những bức xúc của dư luận, vừa qua, Bí thư Tỉnh ủy Quảng Bình, ông Lương Ngọc Bính, cùng Giám đốc Sở Nội vụ Nguyễn Văn Sơn và một số cán bộ thanh tra đã “mục kích” tại một số quán cà phê trên địa bàn TP Đồng Hới. Sau khoảng một tiếng đồng hồ, đoàn đã “bắt quả tang” hàng chục cán bộ, công chức đang ngồi tán gẫu ở quán cà phê. Những cán bộ công chức này sau đó đã được đoàn lập danh sách gửi về các cơ quan, đơn vị quản lý nhắc nhở.
 
Theo ghi nhận của PV Dân trí vào sáng nay, 18/3, sau chuyến "vi hành" của Bí thư Tỉnh ủy, nhiều quán cà phê trên địa bàn TP Đồng Hới đã vắng khách trong giờ làm việc. Chủ một quán cà phê cho biết, bình thường cán bộ công chức ở các cơ quan đơn vị đến quán bà uống nước trong giờ hành chính khá đông, nhưng sau chuyến đi kiểm tra của Bí thư Tỉnh ủy, lượng khách đã giảm hẳn.
 
Khách vắng hoe ở quán ca phê Rozal (Ảnh chụp vào sáng 18/3) 
Khách vắng hoe ở quán ca phê Rozal (Ảnh chụp vào sáng 18/3) 
Khách vắng hoe ở quán ca phê Rozal (Ảnh chụp vào sáng 18/3) 
Quán cà phê Thạch Thảo luôn đông nghịt khách nhưng sáng nay cũng trở nên vắng tanh. Khoảng 9 giờ sáng, không có chiếc xe nào nằm ở bãi đậu xe
   
Cũng trong sáng nay, trao đổi qua điện thoại với PV Dân trí, Bí thư Tỉnh ủy Lương Ngọc Bính cho biết, đợt kiểm tra vừa qua, đoàn mới chỉ nhắc nhở. Sắp tới, nếu phát hiện tình trạng cán bộ công chức uống cà phê trong giờ làm việc sẽ kiên quyết xử lý nghiêm, bất chấp đó là cán bộ lãnh đạo hay công chức thuộc diện “con ông cháu cha”.
 
“Không thể chấp nhận cán bộ ăn lương nhà nước, ăn lương của dân mà đi la cà như thế được, những thành phần này phải xử lý nghiêm để làm gương cho các cán bộ khác”, Bí thư Tỉnh ủy thẳng thắn.
 
Trao đổi với Dân trí, bà Phạm Thị Bích Lựa, nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Bình, hiện là Chủ tịch Hội Khuyến học tỉnh này, rất hoan nghênh việc làm của Bí thư Tỉnh ủy Quảng Bình. Theo bà Lựa, hiện nay tình trạng đội ngũ cán bộ công chức trẻ “la cà” ở quán cà phê diễn ra rất phổ biến, những cán bộ này đang “ăn cắp” giờ của nhà nước để “bán” cho quán cà phê.
 
Cũng theo bà Lựa, để chấm dứt triệt để tình trạng này cần phải có một chế tài xử lý thật nghiêm minh. Và điều quan trọng hơn là lãnh đạo tỉnh phải giao nhiệm vụ quản lý nhân sự đến từng cơ quan.   
 
Việc đích thân Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Quảng Bình đi kiểm tra tình trạng cán bộ công chức “la cà” ở quán cà phê trong giờ làm việc bước đầu đã cho kết quả tích cực. Tuy nhiên, điều người dân quan tâm hơn là liệu những cán bộ công chức đó có thực sự làm việc, dù họ ngồi đủ 8 tiếng ở văn phòng?
Đặng Tài - Đăng Đức

Bí thư Tỉnh ủy “vi hành” quán cà phê

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Tại sao Trung Quốc đánh chiếm các đảo của Việt Nam vào tháng 3.1988?

Đảo Gạc Ma đã bị quân Trung Quốc đánh chiếm vào ngày 14.3.1988 - Ảnh: D.Đ.Minh

(TNO) Từ đầu năm 1988, Trung Quốc đã sử dụng một lực lượng lớn hải quân gồm nhiều tàu chiến chiếm đóng một loạt đá ngầm thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam.

>> 25 năm hải chiến Trường Sa - Kỳ 1: Cuộc xâm lược của Trung Quốc
>> 25 năm hải chiến Trường Sa - Kỳ 2: Anh hùng đất Việt
>> 25 năm hải chiến Trường Sa - Kỳ 3: 1.000 ngày bị địch bắt
>> 25 năm hải chiến Trường Sa - Kỳ 4: Cuộc trở về của anh hùng Nguyễn Lanh
>> Ngày 14.3.1988, hai lăm năm nhìn lại

Cao trào của hành động xâm lược này diễn ra vào ngày 14.3.1988 khi biên đội gồm 6 tàu chiến, trong đó có 3 tàu hộ vệ có trang bị tên lửa và pháo 100 mm, của Trung Quốc đã bắn chìm và cháy 3 tàu vận tải của Việt Nam tại bãi đá ngầm Gạc Ma trong cụm đảo Sinh Tồn của Việt Nam.
Trong vụ thảm sát này, 64 binh sĩ Việt Nam đã anh dũng hy sinh. Sau đó Trung Quốc còn ngăn chặn không cho tàu mang cờ chữ thập đỏ ra cứu những người bị thương, bị nạn.
Điều phải lưu ý là đây là lần đầu tiên người Trung Quốc (lục địa) đặt chân đến Trường Sa. Trước đó, với tư cách quan phương, Trung Quốc chưa bao giờ có mặt ở vùng biển này.

Tàu HQ505 đã lao lên bãi ngầm ở đảo Cô Lin cắm cờ khẳng định chủ quyền Tổ quốc vào ngày 14.3.1988 - Ảnh: tư liệu
Đã một phần tư thế kỷ trôi qua, từ sự kiện 14.3.1988, có những điều cần phải nói rõ như sau:
Đầu tiên, ngay sau ngày 14.3.1988, thông qua hệ thống tuyên truyền khổng lồ của mình, Trung Quốc đã ngang nhiên bịa đặt trắng trợn với dư luận trong nước và quốc tế rằng: Các tàu Trung Quốc đang thả neo để yểm trợ cho tàu chở đoàn các nhà khoa học Liên Hiệp Quốc (LHQ) đi khảo sát khoa học tại Trường Sa thì bị các tàu chiến của Việt Nam tấn công. Vì thế hải quân Trung Quốc bắt buộc phải đánh trả tự vệ!
Sau đó thông qua người phát ngôn của Tổng thư ký, LHQ đã nói rõ: không hề có tàu của LHQ tổ chức khảo sát khoa học ở Trường Sa vào 3.1988!
Rõ là “cháy nhà ra mặt chuột” và chính quyền Trung Quốc đã “lấy thúng úp voi”, đã “lấy thịt đè người” lại còn muốn lấy tay che mặt trời!
Đã không có tàu khảo sát khoa học của LHQ thì chắc chắn không có việc tàu chiến Việt Nam tấn công tàu Trung Quốc. Điều mà nhiều người đều biết đó là chuyện “ngậm máu phun người” là sở trường của các nhà cầm quyền Trung Quốc.
Trước đó, năm 1962 Trung Quốc phát động chiến tranh biên giới với Ấn Độ và chiếm của Ấn Độ hàng nghìn km2 nhưng lại vu cáo Ấn Độ xâm lược Trung Quốc. Năm 1979, Trung Quốc tiếp tục đem 60 vạn quân xâm lược Việt Nam trên toàn tuyến biên giới Bắc. Sự việc rõ ràng như vậy nhưng cũng được họ tuyên truyền là “phản kích tự vệ quân Việt Nam xâm lược”!

Lễ tưởng niệm các anh hùng, liệt sĩ đã hy sinh ngày 14.3.1988 tại Cam Ranh (Khánh Hòa) - Ảnh: tư liệu
Thứ hai, có một câu hỏi cần đặt ra là, tại sao Trung Quốc lại tiến hành đánh chiếm các đảo của Việt Nam tại Trường Sa vào tháng 3.1988?
Cuối 1987 đầu 1988 là thời kỳ Việt Nam rơi xuống điểm thấp nhất của cuộc khủng hoảng kinh tế - xã hội. Tình hình trong nước chồng chất khó khăn: kinh tế đình đốn, đời sống của đại đa số người dân cực kỳ vất vả.
Cũng trong thời điểm đó, Liên Xô cũng bắt đầu lâm vào khủng hoảng chính trị - xã hội. Bắc Kinh cúi mình trước Washington, tự nhận là “NATO phương Đông” để nhận được nguồn tài chính và công nghệ, kỹ thuật từ Mỹ và phương Tây để phục vụ cho mục tiêu hiện đại hóa. Trong bối cảnh ấy, Trung Quốc cũng đã câu kết với Mỹ và hầu hết các nước trong khu vực (trừ Lào và Campuchia) siết chặt vòng bao vây, cấm vận đối với Việt Nam.
Lợi dụng tình thế khó khăn đó của Việt Nam, Trung Quốc đánh chiếm một số đảo của Việt Nam tại Trường Sa phục vụ cho ý đồ lâu dài.
Trung Quốc cũng là bậc thầy trong việc lợi dụng thời điểm. Mặc dù đã đưa lực lượng ra Trường Sa và có những hoạt động đe dọa từ đầu năm 1988, nhưng thời điểm được Trung Quốc lựa chọn nổ súng rơi đúng vào 14.3.1988 cũng là thời điểm lễ tang Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Phạm Hùng được tổ chức tại Hà Nội! Một khi họ đã có dã tâm thì chuyện “tang gia bối rối” lại trở thành điều có thể lợi dụng được!

Độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc là tài sản lớn nhất, quý giá và quan trọng nhất của cả dân tộc - Ảnh: Chiến sĩ canh gác trên đảo Len Đao (quần đảo Trường Sa) - Ảnh: D.Đ.Minh
Câu chuyện xảy ra ngày 14.3.1988 tại Trường Sa đến nay vẫn còn nguyên ý nghĩa thời sự. Sự hy sinh của những người lính Việt Nam 25 năm trước là một lời nhắc nhở tới 90 triệu người đồng bào hôm nay, trước hết là những người có trọng trách với dân tộc, không bao giờ được quên 3 điều:
Một là, lòng tin phải được đặt đúng chỗ. Đối với Trung Quốc, điều quan trọng không phải là lời nói mà là hành động. Các đấng quân vương Trung Hoa từ xưa đến nay và từ nay về sau đều là những bậc thầy về nghệ thuật “nói một đàng làm một nẻo”. Tin vào những điều mà giới lãnh đạo cấp cao ở Bắc Kinh nói không khác gì chuyện “gửi trứng cho ác”!
Hai là, cần phải hiểu về con đường mà Trung Quốc lựa chọn. Những toan tính và hành động của Trung Quốc liệu có phải là một quốc gia cộng sản đồng chí như họ từng miêu tả hay thực tế là chính sách dân tộc nước lớn vị kỷ?
Việc vô cớ đem quân đánh chiếm các đảo của một quốc gia láng giềng, bất kể quốc gia đó phát triển theo đường lối nào cũng là đi ngược lại những nguyên tắc sơ đẳng trong quan hệ quốc tế và phản bội đối với chủ nghĩa Marx - Lênin mà Trung Quốc từng sử dụng như một chiêu bài.
Láng giềng là vĩnh viễn và không bao giờ thay đổi, trừ phi có một trận siêu động đất đẩy hai quốc gia ra xa nhau!
Việt Nam cần và mong muốn có một mối quan hệ hữu nghị, ổn định, lâu dài với Trung Quốc. Tuy nhiên quan hệ ấy cần được đặt trong sự tôn trọng lẫn nhau về nhiều mặt, đặc biệt là vấn đề “bất biến” là chủ quyền quốc gia, lợi ích dân tộc. Không tỉnh táo nhận thức được điều này, lệ thuộc vào những yếu tố “ứng vạn biến” như “mười sáu chữ”, “bốn tốt” có thể dẫn đến những bước đi sai lầm mang lại hậu quả lớn cho quốc gia, dân tộc!
Chúng ta đã có được bài học đắt giá khi rơi vào cảnh bị cô lập trên trường quốc tế từ 1979-1990. Bài học ấy cùng với sự kiện 14.3.1988 mách bảo chúng ta rằng bị cô lập không đồng nghĩa với có độc lập, mà ngược lại, bị cô lập sẽ dẫn đến thảm họa, thậm chí mất cả độc lập và chủ quyền quốc gia.
Các nhà sử học Việt Nam chân chính và những người Việt có lương tâm trong sáng sẽ còn mất nhiều thời gian và công sức nghiên cứu, mổ xẻ, soi xét sự kiện 14.3.1988 một cách khách quan để rút ra bài học bổ ích cho những người Việt hiện nay và các thế hệ mai sau.
Độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc không thuộc sở hữu riêng của riêng ai. Nó là tài sản lớn nhất, quý giá và quan trọng nhất của cả dân tộc.
Theo Liêm Thạch/ Thanh niên

Cuộc hạnh ngộ của những cựu binh Trường Sa

(Dân trí) - “Không được lùi bước, hãy để máu của mình tô thắm lá cờ Tổ quốc”. Đó là lời thề sắt đá của thiếu úy Trần Văn Phương, người đã anh dũng hy sinh giữa “vòng tròn bất tử” của những chiến sĩ bảo vệ cờ Tổ quốc trên đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988.
 >>  Suốt 25 năm mẹ mặc tấm áo của con trai đã hy sinh
 >>  “Đất nước chúng tôi không bao giờ dạy người lính đầu hàng”

Sáng 14/3, tại Đà Nẵng, chương trình giao lưu “Hướng về Trường Sa thân yêu” diễn ra đúng dịp kỷ niệm 25 năm trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa (14/3/1988 - 14/3/2013). Chương trình do Thành ủy Đà Nẵng chỉ đạo Hội Cựu chiến binh, Đoàn Thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh và Đài Phát thanh - Truyền hình thành phố tổ chức.
Chương trình đặc biệt có sự tham dự của các cựu binh Trường Sa, thân nhân của các liệt sĩ ở Đà Nẵng đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988.
Phút mặc niệm các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma
Phút mặc niệm các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma
“Hãy để máu mình tô thắm lá cờ Tổ quốc!”
 
“Không được lùi bước, hãy để máu của mình tô thắm lá cờ Tổ quốc và truyền thống vinh quang của Quân chủng Hải quân anh hùng”. Đó là lời thề sắt đá của thiếu úy Trần Văn Phương, người trực tiếp chỉ huy và đã anh dũng hy sinh giữa “vòng tròn bất tử” của những chiến sĩ bảo vệ cờ Tổ quốc trên đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988.
Ngày 14/3 này, 25 năm trước, đã có 64 cán bộ chiến sĩ Hải quân ta hy sinh anh dũng ở Trường Sa để bảo vệ chủ quyền biển đảo của Việt Nam. 25 năm sau, trong ký ức của anh hùng lực lượng vũ trang Nguyễn Văn Lanh, người đã anh dũng đối đầu với đối phương, lời thề sắt đá của người chỉ huy trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma vẫn khắc ghi.
Anh hùng Nguyễn Văn Lanh kể lại: “Sáng 14/3/1988, khi tôi đang cùng đồng đội chuyển vật liệu từ tàu HQ 604 lên đảo chuẩn bị xây nhà, thì tàu chiến của Trung Quốc đến bao vây, uy hiếp. Khi địch đổ quân xuống đảo, vây ép, giật cờ của ta hòng chiếm đảo, dồng chí Trần Đức Thông, chỉ huy cụm đảo lệnh: “Đồng chí nào biết bơi, bơi ngay vào đảo hỗ trợ cho các đồng chí trên đảo bảo vệ cờ”. Tôi cùng các anh em nhảy ngay xuống biển, bơi về phía đảo.
Phút mặc niệm các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma
Anh hùng Nguyễn Văn lanh (bìa trái) kể lại trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988 hết sức sống động
Khi địch đến giành cờ, chúng tôi kiên quyết giữ lại. Đồng chí chỉ huy Trần Văn Phương bị địch bắn. Chúng tôi nhớ như in lời của chỉ huy Phương khi anh hô to: “Không được lùi bước, phải để máu của mình tô thắm lá cờ Tổ quốc…”. Chúng tôi sẵn sàng hy sinh để bảo vệ lá cờ Tổ quốc, đó là biểu tượng của Tổ quốc. Khi thấy một tên sĩ quan địch dùng súng ngắn định bắn, tôi gạt khẩu súng trên tay hắn. Cùng lúc, một tên lính khác của địch dùng lưỡi lê đâm vào tôi, lại thêm một loạt đạn trúng bả vai, tôi ngã nhào xuống. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình được đồng đội dìu đặt nằm trên một tấm ván. Tình anh em đồng đội đồng chí trong tôi khi ấy thật thấm thía, thiêng liêng…”.
Giữa buổi giao lưu, anh hùng Nguyễn Văn Lanh bất ngờ được gặp lại cựu binh Lê Hữu Thảo, người đã cùng anh Lanh những đồng đội khác đấu tranh bảo vệ đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988 ấy. Một cuộc hạnh ngộ của những cựu binh Trường Sa. 
Phút mặc niệm các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma
Khoảnh khắc khó quên trong cuộc hạnh ngộ của anh Nguyễn Văn Lanh và anh Lê Hữu Thảo, những người đồng đội đã sát cánh cùng nhâu trong trận Hải chiến Trường Sa ngày 14/3/1988 sau 25 năm
Anh Thảo cũng là một nhân chứng sống trong sự kiện hải chiến Trường Sa 1988. Anh kể: “Tôi là lính dưới sự chí huy trực tiếp của thiếu úy Trần Văn Phương, nhận nhiệm vụ bảo vệ đảo, bảo vệ cờ Tổ quốc, với tinh thần hòa bình. Khi lính của đối phương đổ bộ vào, đôi bên giằng co quyết liệt. Tình hình rất căng thẳng. Trong chớp mắt, địch nổ súng hàng loạt. Chỉ huy Phương hy sinh, đồng đội tôi hy sinh gần hết. Thủy triều lên, tôi ngã người trên biển, rồi lặn sâu xuống biển trong làn mưa đạn. Khi địch rút khỏi đảo, tôi cùng các đồng chí còn lại vớt những đồng chí đã hy sinh và bị thương nặng. Trong đó có anh Phương, lúc này đã hy sinh, và anh Lanh, đang bị thương rất nặng…”.
Những cựu binh mong mỏi qua chương trình này sẽ liên lạc, kết nối được với nhiều đồng đội ở Trường Sa năm xưa, cùng nhau thăm lại gia đình những đồng đội đã hy sinh. Anh hùng Nguyễn Văn Lanh mơ ước: “Do bị thương nặng, sức khỏe không đảm bảo để đi tàu ra đảo, nên 25 năm nay, tôi chưa từng được trở lại Trường Sa. Nhưng tôi vẫn mơ ước một lần được trở lại, thả vòng hoa tưởng nhớ những đồng đội đã hy sinh ngày ấy”.
“Bảo vệ Tổ quốc là nhiệm vụ thiêng liêng”
Đáp lại câu hỏi của đại diện các bạn đoàn viên thanh niên tham gia buổi giao lưu, rằng động lực nào khiến anh đã có hành động anh hùng khi đối mặt với địch quyết bảo vệ lá cờ Tổ quốc tới cùng, anh hùng Nguyễn Văn Lanh khẳng khái: “Tôi nghĩ bất kể là ai, đã mang dòng máu của người Việt trong mình, đều yêu Tổ quốc Việt Nam, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Tổ quốc”.
Cựu binh Lê Hữu Thảo cũng tiếp lời: “Đã là quân nhân, là người con của Tổ quốc Việt Nam, chúng tôi sẵn sàng hy sinh để bảo vệ đảo, coi nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc là nhiệm vụ thiêng liêng”.
Hàng trăm người có mặt tại buổi giao lưu xúc động trước hình ảnh của mẹ Lê Thị Muộn, mẹ của liệt sĩ Phan Văn Sự, một trong 64 cán bộ chiến sĩ ta đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma, khoác lên mình tấm áo quân phục hải quân, kỷ vật của liệt sĩ Sự được gửi về đến gia đình sau khi anh hy sinh. mẹ Muộn cũng không kiềm được xúc động khi nhắc đến con trai: “Con hy sinh ở ngoài đảo xa khi làm nhiệm vụ bảo vệ biển đảo của Tổ quốc. Gia đình tự hào về con”.
Phút mặc niệm các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma
Cùng cới các cựu binh Trường Sa, thân nhân 9 liệt sĩ có quê quán ở Đà Nẵng đã hy sinh ngày 14/3/1988 ở Trường Sa cũng có mặt tại buổi giao lưu (trong ảnh là mẹ Lê Thị Muộn, mẹ liệt sĩ Phan Văn Sự - ông lê Văn Xuân, cha liệt sĩ Lê Văn Xanh và mẹ Trần Thị Huệ, mẹ liệt sĩ Lê Thế)
Phút mặc niệm các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma
Hình ảnh xúc động của mẹ Lê Thị Muộn khi mẹ khoác lên mình tấm quân phục hải quân, kỷ vật của con trai mẹ, liệt sĩ Phan Văn Sự
Mẹ Trần Thị Huệ, mẹ liệt sĩ Lê Thế cũng ngân ngấn đôi dòng lệ nhớ con
Mẹ Trần Thị Huệ, mẹ liệt sĩ Lê Thế cũng ngân ngấn đôi dòng lệ nhớ con
Anh hùng Nguyễn Văn lanh cúi mình hôn mẹ Muộn
Anh hùng Nguyễn Văn lanh cúi mình hôn mẹ Muộn
Nói chuyện với các đoàn viên thanh niên tham gia buổi giao lưu, Thượng tá Hoàng Hoan, nguyên Phó Chỉ huy về chính trị của Trung đoàn công binh 83 Quân chủng Hải quân chia sẻ: “Đối với nhiệm vụ xây dựng đảo có những khó khăn như sóng to gió lớn, rất khó cho tàu vận chuyển nguyên vật liệu đi xây dựng trên đảo. Nước ngọt dùng cho sinh hoạt, xây dựng ở đảo cũng quý hơn vàng. Anh em chia nhau, chắt chiu từng giọt nước… Những chúng tôi luôn quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Tôi muốn nói với các bạn trẻ hôm nay hãy luôn phấn đấu để đóng góp sức mình cho sự phát triển của đất nước; và sẵn sàng nhận bất cứ nhiệm vụ nào của Tổ quốc. Đồng thời, luôn nêu cao tinh thần cảnh giác cách mạng”.
Anh hùng Nguyễn Văn lanh cúi mình hôn mẹ Muộn
Các đoàn viên thanh niên chăm chú lắng nghe từng câu chuyện trong suốt buổi giao lưu "Hướng về Trường Sa thân yêu"
Hàng trăm đoàn viên thanh niên có mặt tại buổi giao lưu đã xem qua những thước phim tư liệu quý giá về Trường Sa, đã được nghe những nhân chứng sống kể lại trấn chiến bảo vệ đảo Gạc Ma 1988. Ngày ấy, nhiều bạn trẻ bây giờ chưa ra đời, hay còn rất nhỏ. Ngày ấy, nhiều cán bộ chiến sĩ Hải quân ta đã anh dũng hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ và mãi mãi tuổi thanh xuân.
Chia sẻ với PV Dân trí, bạn Trương Thị Ngọc Phương, chuyên viên Ban Tuyên giáo Thành đoàn Đà Nẵng nói: “Chúng tôi luôn tự hào về truyền thống yêu nước của dân tộc. Nhất là hôm nay, khi được nghe được thấy thế hệ đi trước đã anh dũng kiên cường bảo vệ biển đảo Trường Sa, một phần lãnh thổ không thể tách rời của Việt Nam. Với bản thân, tôi nguyện luôn phấn đấu, mong đóng góp một phần công sức của mình, dù là nhỏ bé, để góp phần cho sự phát triển kinh tế - xã hội của đất nước”. 
Khánh Hiền

25 năm hải chiến Trường Sa: “Đất nước chúng tôi không bao giờ dạy người lính đầu hàng”

(Dân trí) - “Tôi đang bị thương, trôi trên biển, tàu quân sự Trung Quốc phát hiện, chĩa súng vào đầu ra lệnh tôi đầu hàng. Tôi cương quyết không chịu. Nhìn thẳng vào mắt họ, tôi nói: Đất nước chúng tôi không bao giờ dạy người lính đầu hàng trước mũi súng quân thù”.
 >>  25 năm hải chiến Trường Sa: Khúc bi tráng trên đảo Gạc Ma
 >>  Suốt 25 năm mẹ mặc tấm áo của con trai đã hy sinh

Đó là dòng ký ức của binh nhất Trần Thiên Phụng, 1 trong 9 chiến sĩ của Trung đoàn 83 thuộc Bộ Tư lệnh Hải quân may mắn còn sống sót sau trận tử chiến ngày 14/3/1988 trên đảo Gạc Ma và Cô Lin thuộc quần đảo Trường Sa. Hiện anh sống cùng gia đình tại phường 2, TP Đông Hà, tỉnh Quảng Trị.

Quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng

25 năm đã trôi qua nhưng ký ức về trận chiến giữ đảo quê hương vẫn vẹn nguyên trong lòng người lính Trần Thiên Phụng. Thắp nén hương cho những đồng đội đã hy sinh, anh nghẹn ngào kể: Năm 23 tuổi, anh vào quân đội, làm chiến sĩ của Trung đoàn 83 thuộc Bộ Tư lệnh Hải quân, có nhiệm vụ thiêng liêng là bảo vệ đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa.
 
Anh Trần Thiên Phụng nhớ lại trận hải chiến sinh tử giữ đảo quê hương
Anh Trần Thiên Phụng nhớ lại trận hải chiến sinh tử giữ đảo quê hương

Ngày 12/3/1988, lính Trung đoàn 83 lên ba chiếc thuyền đi làm nhiệm vụ xây dựng và bảo vệ chủ quyền ở Trường Sa. Đến chiều 13/3, ba tàu của ta đã tiến gần đảo Gạc Ma và đảo Cô Lin thì bất ngờ bị tàu quân sự phía Trung Quốc bao vây. Anh Nguyễn Thông (đảo trưởng) phát tín hiệu về đất liền xin ý kiến chỉ đạo. Khi đó, binh nhất Trần Thiên Phụng đang trên tàu vận chuyển HQ-604 hướng mũi vào đảo Gạc Ma cùng với tàu HQ-605 và tàu HQ-505. Phía tàu đối phương vẫn chạy theo bao vây uy hiếp.

Sáng ngày 14/3, trận hải chiến Trường Sa xảy ra. Tàu quân sự Trung Quốc một mặt cho quân đổ bộ vào đảo Gạc Ma, mặt khác tập trung hỏa lực tấn công vào tàu của ta. Ngay lập tức, anh Phụng cùng đồng đội trên tàu ôm súng AK 47 đứng trước mũi tàu bắn trả tàu của địch.

Tương quan lực lượng quá chênh lệch, nhiều chiến sĩ bên ta hy sinh. Tàu HQ-604 và tàu HQ-605 bị trúng hỏa lực mạnh của địch và dần chìm xuống biển. Còn tàu HQ-505 bị hư hại nặng.

Không nao núng, đảo trưởng Nguyễn Thông hô to: “Lãnh thổ của đất nước đã bị xâm chiếm, anh em xông lên quyết tâm đẩy lùi địch”. Nghe đảo trưởng hô, toàn bộ chiến sĩ ôm súng lao xuống biển, bơi vào đảo Gạc Ma tiếp tục nổ súng chiến đấu.

Khi đó, anh Phụng đã bị trúng 2 mảnh đạn vào đầu và tay nhưng vẫn cắn răng chịu đựng ôm súng bơi vào đảo, tiếp tục chiến đấu. Nhưng do bị thương nặng, mất máu nhiều nên anh Phụng đã kiệt sức và trôi lênh đênh trên biển. Chưa tiếp cận được đảo thì 17 giờ cùng ngày (14/3), anh Phụng bị tàu quân sự Trung Quốc phát hiện bắt giữ làm tù binh.

Nghe chồng kể tới đây, chị Lê Thị Thiên (vợ anh Phụng) cầm tay anh nghẹn ngào: “May mắn anh còn sống về đoàn tụ với gia đình”.
 
Vợ chồng anh Phụng (ở giữa, hàng sau) trong ngày gặp lại ở Quảng Ninh năm 1991
Vợ chồng anh Phụng (ở giữa, hàng sau) trong ngày gặp lại ở Quảng Ninh năm 1991

Anh Phụng tiếp tục dòng ký ức: “Khi tôi đang bị thương trôi trên biển, tàu quân sự Trung Quốc phát hiện, họ chĩa súng vào đầu ra lệnh đầu hàng, tôi cương quyết không chịu. Nhìn thẳng vào mắt họ, tôi nói: Đất nước chúng tôi không bao giờ dạy người lính đầu hàng trước mũi súng quân thù”.

Sau đó, anh Phụng được đưa về đảo Hải Nam cấp cứu trước khi chuyển vào nhà tù ở Trạm Giang, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Hôm đó lính hải quân Việt Nam có tất cả 9 người bị bắt giữ.

Ngày trùng phùng đẫm nước mắt

Ngày 28/3/1988, báo Nhân dân đăng tải danh sách 74 chiến sĩ mất tích ở trận tử chiến giữ chủ quyền Tổ quốc ngày 14/3/1988 trên đảo Gạc Ma và Cô Lin thuộc quần đảo Trường Sa. Anh Phụng là một trong số đó.
 
Tấm giấy báo tử gửi về quê nhà
Tấm giấy báo tử gửi về quê nhà

Ngày 1/11/1988, Trung đoàn 83 gửi giấy báo tử xác nhận anh Trần Thiên Phụng, cấp bậc binh nhất, mất tích vào ngày 14/3/1988 tại đảo Gạc Ma.

Đau đớn tột cùng, chị Thiên xót xa thương đứa con trong bụng chưa ra đời đã phải mồ côi cha. Bất ngờ hơn một năm sau, chị nhận được dòng tin nhắn của chồng gửi về từ Trung Quốc: “Anh bị Trung Quốc bắt làm tù binh, em và bố mẹ giữ gìn sức khỏe”. Đọc những dòng tin do Hội Chữ thập đỏ quốc tế gửi tới, chị không tin vào mắt mình.

Ngày 2/9/1991, anh Phụng cùng 8 đồng đội được phía Trung Quốc trao trả về Việt Nam qua cửa khẩu Hữu Nghị Quan ở Lạng Sơn. Chị Thiên bắt xe lên tận cửa khẩu đón chồng. Giây phút trùng phùng xúc động ấy, hai vợ chồng chị cứ ôm riết lấy nhau mà khóc cả giờ đồng hồ, không ai nói lên lời.

Trở về với cuộc sống đời thường, anh Phụng cùng vợ mở một quán ăn nhỏ bán bún, phở mưu sinh. Hiện giờ anh chị có 3 người con, đều đã khôn lớn.

Anh Phụng cho biết, ngày 14/3, anh vào Đà Nẵng để cùng với những đồng đội dự lễ tưởng niệm 25 năm hải chiến Trường Sa.

Nguyễn Tuấn

Báo Dân trí tổ chức hội nghị CTV tiêu biểu Bắc miền Trung

(Dân trí) - Sáng ngày 10/3, tại TP Vinh, báo điện tử Dân trí đã tổ chức hội nghị CTV tiêu biểu khu vực Bắc miền Trung lần thứ nhất năm 2013 nhằm nhìn lại hoạt động báo chí của PV, CTV Dân trí trong khu vực và hoạt động nhân ái 5 năm (2008 - 2012).

Về dự hội nghị có Nhà báo Phạm Huy Hoàn - TBT báo Dân trí, ông Lê Xuân Đại - Ủy viên BTV Tỉnh ủy, PCT UBND tỉnh Nghệ An; ông Trần Xuân Bí - Chủ tịch Hội khuyến học Nghệ An; lãnh đạo các Sở Thông tin - truyền thông, cùng 25 CTV tiêu biểu khu vực Bắc miền Trung của Báo.
Các đại biểu tham dự hội nghị CTV tiêu biểu báo Dân trí khu vực Bắc miền Trung
Các đại biểu tham dự hội nghị CTV tiêu biểu báo Dân trí khu vực Bắc miền Trung
Báo cáo tổng kết của nhà báo Duy Thảo - Trưởng đại diện văn phòng Bắc miền Trung khẳng định, trong năm 2012, các PV, CTV báo Dân trí trên địa bàn 4 tỉnh Bắc miền Trung gồm Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh và Quảng Bình đã chủ động nắm sát cơ sở, thực hiện gần 4 nghìn tin, bài đăng tải trên 2 tờ Báo: điện tử Dân trí Khuyến học và Dân trí.
Các tin bài của PV, CTV trên toàn địa bàn luôn có chủ đề nội dung tốt, cập nhật kịp thời, định hướng chính trị đúng đắn, ít để xảy ra những sai phạm nghiêm trọng ảnh hưởng đến uy tín của Dân trí. Đặc biệt các PV, CTV đã mạnh dạn đầu tư một số đề tài xã hội gay cấn bằng những tin bài phản ảnh, phóng sự điều tra, các tệ nạn xã hội như tiêu cực tham nhũng, vi phạm pháp luật, cố ý làm trái trên các lĩnh vực như giáo dục, y tế, bảo vệ rừng, nông nghiệp - nông thôn; các tệ nạn xã hội, vi phạm trật tự ATGT, ma tuý, mại dâm, nạn buôn bán người, bạo lực gia đình... được đông đảo bạn đọc quan tâm, theo dõi.
Các đại biểu tham dự hội nghị CTV tiêu biểu báo Dân trí khu vực Bắc miền Trung
Nhà báo Phan Duy Thảo - Trưởng văn phòng đại diện báo Dân trí khu vực Bắc miền Trung phát biểu tại hội nghị
Cùng với nhiệm vụ thông tin, định hướng dư luận xã hội, từ năm 2004, Báo Dân trí đã chú trọng thực hiện công tác từ thiện, nhân đạo. Với việc thành lập Quỹ Nhân ái, trong 5 năm qua, thông qua các bài viết, các PV, CTV ở khu vực Bắc miền Trung đã phát hiện phát hiện và viết hàng nghìn tin, bài về chuyên mục nhân ái. 
Thông qua Quỹ kết chuyển nhân ái, văn phòng Bắc miền Trung của báo Dân trí đã trao gần 6 tỷ đồng cho hơn 200 hoàn cảnh đặc biệt khó khăn trên địa bàn. Ngoài ra, các nhà hảo tâm còn gửi trực tiếp hoặc thông qua đường bưu điện đến các gia cảnh đặc biệt khó khăn hàng tỷ đồng giúp các gia đình, các hoàn cảnh éo le trong xã hội phần nào vơi bớt khó khăn, thiếu thốn trong cuộc sống.
Đội ngũ PV, CTV báo Dân trí khu vực Bắc Miền Trung
Đội ngũ PV, CTV báo Dân trí khu vực Bắc Miền Trung
Phát biểu tại hội nghị, nhà báo Duy Thảo đánh giá cao vai trò, sự cộng tác nhiệt tình và ngày càng có hiệu quả của đội ngũ CTV, góp phần nâng cao chất lượng thông tin của báo Dân trí, được bạn đọc tin yêu đồng thời thiết thực phục vụ nhiệm vụ chính trị - xã hội của các địa phương. 
“Cộng tác viên đóng một vai trò rất quan trọng làm nên sự phong phú, sống động của báo Dân trí. Họ là “cánh tay nối dài”, là lực lượng “bám rễ” sâu trong cộng đồng, hiểu biết và nắm bắt trực tiếp hơi thở cuộc sống. Những sự kiện đột xuất xảy ra trên diện rộng khi Báo chưa triển khai kịp lực lượng để tác nghiệp thì chính những CTV là những người cung cấp tin bài, hình ảnh, sự kiện nóng hổi kịp thời nhất về Tòa soạn thông qua PV và Văn phòng đại diện”, nhà báo Duy Thảo nhấn mạnh.
Ông Phan Tấn Linh - Phó giám đốc Sở TT-TT Hà Tĩnh ghi nhận sự đóng góp của báo
Ông Phan Tấn Linh - Phó giám đốc Sở TT-TT Hà Tĩnh ghi nhận sự đóng góp của báo Dân trí vào sự phát triển KT-XH của địa phương
Tại hội nghị, CTV Bá Hải (Hà Tĩnh), CTV Nguyễn Thùy (Thanh Hóa) đã đóng góp các ý kiến tâm huyết chia sẻ một số kinh nghiệm trong việc phát hiện, lựa chọn, bám sát, khai thác đề tài; những thuận lợi, khó khăn trong quá trình tác nghiệp tại cơ sở cũng như mong muốn Tòa soạn, Văn phòng đại diện quan tâm hơn nữa đến quy chế, quyền lợi của đội ngũ CTV để họ gắn bó với ngôi nhà Dân trí.
Đại điện lãnh đạo Sở TT-TT các tỉnh Bắc miền Trung, trường ĐH Vinh, trường CĐ Sư phạm Nghệ An, Hội khuyến học tỉnh Nghệ An cũng ghi nhận sự đóng góp của PV, CTV báo Dân trí đối với sự phát triển kinh tế - văn hóa, xã hội của địa phương, đặc biệt là hoạt động nhân ái, khuyến học - khuyến tài, khẳng định vị trí đáng tin cậy của báo Dân trí trong lòng độc giả. Các đại biểu cũng mong muốn Báo cần quan tâm hơn tới điều kiện tác nghiệp của PV, CTV trên địa bàn.
Ông Phan Tấn Linh - Phó giám đốc Sở TT-TT Hà Tĩnh ghi nhận sự đóng góp của báo
Nhà báo Phạm Huy Hoàn - TBT báo Dân trí đánh gia cao sự nỗ lực của PV, CTV khu vực Bắc Miền Trung vào sự phát triển chung của báo Dân trí
Phát biểu tại hội nghị, nhà báo Phạm Huy Hoàn - TBT báo Dân trí đánh giá cao sự nỗ lực của PV, CTV khu vực Bắc miền Trung và mong muốn đội ngũ PV, CTV phải luôn học hỏi, tìm tòi, sáng tạo và trau dồi phẩm chất chính trị vững vàng; khai thác thông tin nhanh nhạy, chính xác, nhận được sự đồng tình lớn của dư luận xã hội. Bên cạnh đi sâu vào phản ánh mọi mặt đời sống xã hội, PV, CTV cần làm tốt hơn hoạt động nhân ái, qua đó nâng cao uy tín của báo Dân trí đối với độc giả đúng như tôn chỉ mục đích của báo Dân trí “Thông tin mọi lúc, mọi nơi tới mọi người, mọi nhà”.
Ông Phan Tấn Linh - Phó giám đốc Sở TT-TT Hà Tĩnh ghi nhận sự đóng góp của báo
Lãnh đạo tỉnh Nghệ An, đại diện lãnh đạo các Sở, ban ngành chụp ảnh lưu niệm cùng cán bộ, PV, CTV Bắc miền Trung

Nguyễn Duy - Doãn Hòa