DMT- Đây là bài viết trên báo Quảng Bình sau loạt bài "Lãng phí ở tỉnh nghèo"đăng trên Tiền Phong. Có thể trong cách nhìn nhận, đánh giá cả hai báo đều có chút thiên lệch ở một số phương diện. Nhưng bạn đọc sẽ có một cách nhìn khác, tỏ quan điểm khác cho mình.
(QBĐT) - Gần
đây, trên một tờ báo nọ đã có một loạt bài về "tỉnh nghèo" Quảng Bình
với giọng điệu phê phán khá gay gắt. Mới đọc qua, thì có vẻ tác giả rất
am hiểu tình hình mọi mặt của tỉnh và cũng rất có trách nhiệm với tỉnh.
Thế nhưng, thực tế có rất nhiều chi tiết được nêu hoặc không chính xác,
hoặc chỉ là hiện tượng chứ không phải là bản chất.
Từ chuyện "lãng phí"...
Trong
bối cảnh khó khăn chung của nền kinh tế, thì việc thắt chặt chi tiêu là
hết sức cần thiết. Chả thế mà Chính phủ đã phải ban hành Nghị quyết số
11/NQ-CP ngày 24-02-2011. Tuy nhiên, "thắt chặt" không có nghĩa là không
chi tiêu. Để bảo đảm cho sự phát triển, những khoản chi cần thiết vẫn
phải được tiến hành. Dĩ nhiên, mục tiêu chống lãng phí vẫn luôn được đặt
ra ở mọi nơi, mọi khoản chi và mọi thời điểm.
Trong
chuyện mua sắm xe công, Chính phủ đã có quyết định số 59/2007/QĐ-TTg
ngày 07-05-2007, quy định rất chi tiết mức giá và đối tượng được sử dụng
xe công. Quyết định trên cũng nói rõ, đối với những xe đã sử dụng ít
nhất 250.000 km (vùng núi, vùng sâu, vùng xa... là trên 200.000 km) là
được phép thay mới xe (sau này, Quyết định số 32/2008/QĐ-BTC ngày
29-05-2008 và Thông tư 06/2011/TT-BTC ngày 14-01-2011 của Bộ Tài chính
bổ sung thêm thời hạn sử dụng xe là trên 10 năm).
Đối
chiếu với các quy định trên, thì đến 2012, trong tổng số 360 xe công
toàn tỉnh, có tới 136 xe đã quá hạn sử dụng cần thanh lý, chiếm 37,7%
(trong đó có những xe sử dụng từ 1992). Số liệu trên cho thấy, 26 xe
được tỉnh đồng ý cho mua mới vừa rồi chỉ là số nhỏ so với nhu cầu thực
tế, và những cơ quan được tỉnh cho phép mua mới xe trong năm nay đều
thực sự cần thiết, đều bảo đảm các điều kiện theo quy định và đều nằm
trong dự toán được giao.
Dĩ
nhiên, việc mua sắm tài sản trong năm 2012 phải được sự cho phép của
Chính phủ. Chẳng hạn, công văn số 4450/VPCP-KHTH ngày 19-6-2012 của Văn
phòng Chính phủ đã nói rõ, cho phép các bộ, ngành và địa phương "thực
hiện mua sắm tài sản từ nguồn kinh phí đã bố trí năm 2011 nhưng chưa sử
dụng theo quy định của Nghị quyết số 11/NQ-CP và được chuyển sang để sử
dụng trong năm 2012". Như vậy, không thể nói tỉnh đã lãng phí trong vấn
đề này. Và cũng cần nói thêm, khi xe đã quá hạn sử dụng, thì việc sửa
chữa nhiều khi lại tốn kém hơn mua mới xe.
Về
chuyện xuất ngoại, thì năm 2012 là Năm Đoàn kết Việt Nam-Lào với một
loạt các hoạt động dày đặc giữa hai bên, mà chương trình kế hoạch thì đã
được vạch ra từ năm ngoái và đã được Trung ương chấp thuận. Cho nên,
trong số 59 đoàn ra có trong chương trình đề ra từ đầu năm, thì có đến
23 đoàn sang nước bạn Lào.
Dù
có sự đột biến về đối ngoại như vậy, nhưng đến hết tháng 10 mới có 98
đoàn ra thì cũng chả phải là nhiều (năm 2011 có 109 đoàn ra), và ngân
sách tỉnh mới chi xấp xỉ 6,8 tỉ đồng. So với các tỉnh bạn, thì con số
trên là khá khiêm tốn. Cũng cần nói thêm, mang tiếng là "đoàn", nhưng
thực chất có nhiều "đoàn" chỉ có 01 người. Chẳng hạn, như trong tháng
11-2012, ở Tỉnh ủy có 02 "đoàn" đi nước ngoài (như báo nọ đã nêu), nhưng
thực chất chỉ là 02 người, và đều đi theo chương trình do Trung ương
Đảng tổ chức.
Còn
hiệu quả của việc xuất ngoại, thì chắc chắn không thể "cân đong đo đếm"
một cách cụ thể được. Bởi, sự thu nhận về kiến thức, về kinh nghiệm
quản lý... làm sao có thể tính đếm? Ngay cả các hoạt động xúc tiến đầu
tư, thì cũng không thể thấy được hiệu quả ngay khi đoàn ta mới rời nước
bạn mà cần có thời gian để bạn tìm hiểu. Nhưng một thực tế cần khẳng
định, là những năm qua, do tỉnh ta tích cực xúc tiến đầu tư quảng bá
tiềm năng, nên đã có khá nhiều dự án đã đầu tư hoặc "đặt hàng" đầu tư
vào tỉnh ta, với tổng vốn hàng trăm triệu USD.
Mới
đây nhất, Công ty Zeta của Hàn Quốc đã ký biên bản ghi nhớ với tỉnh ta
về việc đầu tư xây dựng một khu vui chơi giải trí hiện đại bậc nhất thế
giới tại Phong Nha-Kẻ Bàng với tổng vốn dự kiến lên tới trên 4 tỉ USD.
Với một tỉnh vốn dĩ đã nghèo, lại cách xa hai đầu đất nước, nếu không
tích cực và chủ động tìm kiếm cơ hội, mời gọi bạn đến với mình, thì
chẳng khác nào "ngồi chờ sung rụng"?
Còn
việc xây cầu Nhật Lệ II, thì thiết nghĩ chả cần phải bàn về sự cần
thiết của nó. Bởi, khi đô thị Đồng Hới được phát triển về phía đông nam,
tạo tiền đề quan trọng để đến 2015, Đồng Hới trở thành đô thị loại II,
thì cây cầu này là điểm nhấn quan trọng nhất. Há dễ không cần thiết mà
Chính phủ đồng ý cho làm và hỗ trợ 50% vốn từ cơ chế đường ven biển ngay
trong năm 2013?
Hiện
tại, các nhà thầu vẫn đang xúc tiến các phần việc của mình chứ không
phải khởi công xong rồi "ra đi". Còn nếu nói rằng cầu Nhật Lệ II được
khởi công trong bối cảnh thu ngân sách của Quảng Bình không đạt kế hoạch
liên tục trong nhiều năm, thì chứng tỏ tác giả bài viết chả hiểu gì về
tình hình kinh tế của tỉnh cả. Bởi thực tế là liên tục nhiều năm Quảng
Bình luôn đạt và vượt kế hoạch thu ngân sách. Còn việc thu không đủ bù
chi thì lại là chuyện khác. Thử hỏi, cả nước có được mấy tỉnh thành cân
đối được thu-chi? Ngay cả ngân sách quốc gia hiện cũng đang trong tình
trạng bội chi, huống hồ tỉnh nghèo như Quảng Bình?
Tương
tự là việc chuẩn bị xây trụ sở mới của Tỉnh ủy. Phải nói rằng, hiện
tại, trụ sở làm việc của Tỉnh ủy Quảng Bình là chật chội nhất so với các
tỉnh thành khác. Cách đây vài chục năm, khi xây dựng nó, quy mô làm
việc chỉ là 70 người, còn nay đã gấp gần 3 lần, thì sự quá tải và lạc
hậu là không tránh khỏi, và do đó việc xây mới là cần thiết. Còn việc
một số ban Đảng phải "tá túc" tại trụ sở cũ của Tòa án nhân dân tỉnh
cũng chỉ là bất đắc dĩ. Bởi, người ta đã xây mới trụ sở, định đập bỏ cái
cũ, nhưng vì tỉnh nghèo nên giữ lại để tận dụng cho hai ban của Đảng
làm việc thì cũng chỉ là giải pháp tình thế chứ không thể kéo dài mãi
được. Chỉ có những ai cố tình không hiểu thực tế ấy mới đi thắc mắc mà
thôi!
Về
việc xây dựng các khu công nghiệp, thì cần khẳng định rằng, nhờ có
chúng mà hàng ngàn lao động có việc làm, ngân sách tăng thêm mỗi năm
hàng chục tỉ đồng. Theo số liệu của Ban quản lý Khu kinh tế tỉnh, thì
đến nay, tại Khu công nghiệp Bắc Đồng Hới, tỉ lệ lấp đầy là 79,4% với 6
nhà máy; tại KCN Tây bắc Đồng Hới, có 88,2% diện tích đã được cho thuê
với 17 dự án, trong đó hiện đã có 13 nhà máy đang hoạt động, giải quyết
việc làm cho 1.771 lao động; tại Khu kinh tế Hòn La, hiện đã có 11 dự án
đăng ký đầu tư với 98% diện tích.
Tất
nhiên, vẫn có một số dự án tuy đã đăng ký thuê đất nhưng chưa triển
khai xây dựng, là do bối cảnh khó khăn chung của nền kinh tế. Đây là
thực trạng chung của cả nước chứ không riêng gì Quảng Bình. Ngay cả
nhiều tỉnh thành lớn cũng không tránh khỏi tình trạng bỏ hoang đất tại
các khu công nghiệp, huống chi tỉnh lẻ này. Cho nên, cần phải có cái
nhìn khách quan.
Về
tuyến đường nối cảng Hòn La với khu công nghiệp Châu-Văn-Tiến, thì đây
là dự án được đầu tư xây dựng bằng nguồn vốn trái phiếu Chính phủ. Có
nghĩa là, Trung ương thấy cần thiết mới cho phép đầu tư. Nó không chỉ
giúp giảm tải cho QL12A, tránh được việc xe tải trọng lớn phải đi qua
trung tâm thị xã Ba Đồn trong nay mai, mà còn rút ngắn được 8 km so với
QL12A. Và việc nó đấu nối với QL12A tại đầu cầu Châu Hóa là hoàn toàn
đúng.
Bởi
theo quy hoạch, thì các nhà máy lớn tập trung chủ yếu ở Châu Hóa. Mặt
khác, tại Cảnh Hóa địa hình không cho phép đấu nối, vì có một dãy núi
cao án ngữ; dân lại sống tập trung ở vùng này đông nên chi phí giải
phóng mặt bằng lớn. Cần nói rõ thêm rằng, phương án tuyến của con đường
này đã được các bộ ngành trung ương đồng thuận.
... Đến chuyện cán bộ
Công
tác cán bộ, dù ở đâu và bất cứ thời điểm nào, cũng luôn là công việc hệ
trọng, nhạy cảm và phức tạp. Bởi thế, việc quy hoạch, đào tạo, sử dụng
cán bộ luôn phải tuân thủ nguyên tắc và quy trình, nhưng đồng thời cũng
phải linh hoạt, không cứng nhắc, và lại càng không thể tùy tiện hay
"ngẫu hứng".
Sau
Đại hội Đảng bộ tỉnh, việc bố trí, sắp xếp cán bộ, nhất là các vị trí
chủ chốt, được tập thể Ban Thường vụ Tỉnh ủy chú trọng. Đối với chức
danh Phó chủ tịch UBND tỉnh, do phải chờ đến kỳ họp HĐND tỉnh giữa năm
2011 mới bầu, nên có chậm, nhưng chỉ là nửa năm chứ không phải là "kéo
dài cả năm trời". Đối với các đồng chí nguyên là Bí thư, Phó Bí thư Tỉnh
đoàn, thì sau đại hội Tỉnh Đoàn 01 tháng, Ban Thường vụ Tỉnh ủy đã bố
trí vào vị trí thích hợp và chẳng ai bị "đẩy ra đường" cả.
Chẳng
hạn, như đồng chí nguyên là Bí thư Tỉnh đoàn, thì được phân công làm
Phó Bí thư Huyện ủy Quảng Trạch. Đây là huyện (cùng với Bố Trạch) được
phép bố trí 3 phó bí thư, trong đó có một phó bí thư phụ trách cơ sở.
Mặt
khác, đồng chí này là cán bộ trẻ, cần được luân chuyển về cơ sở để đào
tạo, tích lũy kinh nghiệm lãnh đạo. Đặc biệt, sắp tới khi Ba Đồn lên thị
xã, rất cần một đội ngũ lãnh đạo mới, cho nên việc tăng cường cán bộ
chủ chốt cho huyện này là cần thiết. Còn đồng chí Phó Bí thư Tỉnh đoàn
thì đang được tỉnh tích cực tiến hành đầy đủ các bước theo quy trình và
đúng quy định của Điều lệ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam để hiệp thương bầu
giữ chức vụ Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tỉnh.
Đối
với một số cán bộ đầu ngành do không đủ tuổi nên không cơ cấu vào cấp
ủy khóa mới, thì việc bố trí công việc sau đại hội phải theo quy trình
và hướng dẫn của trên chứ không thể "ngẫu hứng". Về nguyên tắc, họ được
bố trí công việc phù hợp, nếu họ vẫn có nhu cầu công tác đến lúc nghỉ
hưu.
Đối
với hai trường hợp nguyên là giám đốc các sở LĐ-TBXH và Nội vụ, không
phải "bất ngờ" họ nhận được thông báo nghỉ hưu trước tuổi, mà chính họ
có đơn đề nghị được nghỉ hưu trước tuổi, sau đó được tập thể Ban Thường
vụ Tỉnh ủy chấp thuận. Một khi họ tự nguyện, thì sao có thể gọi là bị
"buộc", là "trù dập"? Và, từ những dẫn chứng vừa nêu, mà cho rằng công
tác cán bộ của tỉnh có dấu hiệu cục bộ địa phương và không theo quy
hoạch là sự suy diễn hết sức hồ đồ!
Nghề
báo và nhà báo luôn được xã hội trân trọng. Tuy nhiên, không nên lạm
dụng. Người đọc bây giờ tinh lắm, chỉ cần tác giả có biểu hiện thiên
lệch trong nhận định hay đánh giá là người ta biết ngay. Người cầm bút
chỉ có thể đứng vững trong lòng độc giả khi khen-chê công tâm, khách
quan, chính xác và với tinh thần xây dựng. Đó chính là sự tôn trọng bạn
đọc và cũng chính là sự tự tôn trọng mình!