Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012
Sự thật và trái tim nhà báo
(Dân trí) - Thiên chức của nhà báo là tìm và phản
ánh sự thật. Nhưng đường đến với sự thật thường trắc trở, chông gai. “Sự
thật đo bằng trách nhiệm trước nhân dân - Sự thật song hành trái tim
người cầm bút - Sự thật đã từng phải trả bằng cả máu và nước mắt”…

(Ảnh minh họa: Ngọc Diệp)
Sự thật và trái tim nhà báo
Cháy hết mình nghiệp báo tuổi năm mươi
Một trang viết nửa cuộc đời mài bút
Dòng tin vắn thót tim căng ánh mắt
Trên đường ray, bạn đọc có đi cùng?
Người nghệ sĩ ngữ ngôn với cây gậy thăng bằng
Trách nhiệm trước cuộc đời và gập ghềnh thị hiếu
Ma quái đồng tiền xô trang dòng xiêu vẹo
Những thế lực âm binh ném con chữ vô hình
Giọt đắng sau chiến tranh của người cựu chiến binh
Nỗi oan khuất bác thợ cày miền ngược
Đến vị tướng cũng gạt thầm nước mắt
Tìm lẽ công bằng trên mặt báo vô tư
Sự thật không đo bằng danh phận con người
Sự thật không cân bằng cán cân thế lực
Sự thật không uốn cong theo chức quyền, thời cuộc
Sự thật không bán mua bởi cám dỗ bạc tiền
Sự thật đo bằng trách nhiệm trước nhân dân
Sự thật song hành trái tim người cầm bút
Sự thật đã từng phải trả bằng cả máu và nước mắt
Gỡ bòng bong cuộc đời, sự thật sáng bừng lên
Có thể ngày mai tờ báo chẳng còn anh
Khi chiếc gậy thăng bằng chao nghiêng giây lát
Trên đỉnh vinh hoa giáp ranh bờ vực
Nặng trĩu hai vai số phận những con người
Có thể ngày mai thế sự đổi dời
Điều ta ngỡ sự thật hôm nay sẽ không là sự thật
Đồng nghiệp thân yêu ơi, rồi ai còn ai mất
Trang viết chắt từ tim sống mãi muôn đời.
Lê Cảnh Nhạc
Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012
Khát khao về cuộc sống mới!
Thế là bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ phải nhảy xổ vào cái xã hội đầy rẫy khó khăn ấy để bắt đầu cuộc sống mới. Một cuộc sống tôi phải tự lo cho bản thân mình chứ không thể dựa vào ai được. Ngày đầu tiên với tôi thật không như những gì tôi nghĩ, tôi bắt đầu va chạm với những khó khăn đầu đời. Nó có thể làm tôi dao động chút xíu nhưng tôi không ngại, không hèn nhát đến mức phải quay lưng. Tôi sẽ cố gắng chiến đấu đến cùng như mọi người thân đã từng tin tưởng và đặt kỳ vọng vào tôi.
Không biết chặng đường khó khăn sắp tới tôi sẽ sống như thế nào đây. Đến bây giờ tôi mới thầm hiểu cuộc sống tự lập khó khăn đến mức nào. Liệu tôi có đủ sức để bước qua chướng ngại vật ấy không? Một câu hỏi lớn chưa có lời đáp nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua. Cho dù khó khăn với tôi có thể kéo dài 5 năm, 10 năm, hay lâu hơn nữa thì tôi cũng phải tự lo cho mình.
Khép lại quá khứ được vui chơi thỏa thích cùng bạn bè, bây giờ ai nấy đều lao vào cuộc sống với tất cả niềm tin và nghị lực. Tôi sẽ cố gắng và những người bạn của tôi cũng thế. Tôi rất tin, rất hy vọng vào một ngày tôi được gặp bạn bè ở một vị trí khác, vị trí của những người đã tự bước đi được bằng đôi chân, không phải là đôi chân cơ học đơn thuần nữa.
Rồi mỗi người bạn của tôi cũng sẽ tìm cho mình một con đường đi riêng sao cho gặp ít trở ngại và bằng phẳng nhất. Tôi không dám chắc đường đi của mình sắp tới sẽ bằng phẳng và ít ghập ghềnh nhưng tôi mong muốn rằng lối đi ấy ko làm tôi sợ. Đó là tất cae những gì tôi mong muốn cho bạn, cho tôi, cho tất cả những ai tôi đã từng quen với thân phận giống như tôi..
Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay, và hôm nay tôi sống hết mình, ngày mai tôi sẽ đạt được ước mơ. Giờ đây tôi chỉ biết tự động viên mình hãy bước, cho dù tôi sẽ bước những bước đi rất chậm rãi. Tôi biết mình xuất phát điểm rất thấp nên sự kiên trì, kiên nhẫn là động lực lớn nhất cho tôi lúc này. Tôi có tài sản là sự gần gũi động viên của bạn bè, anh em...tôi rất cảm ơn họ, cảm ơn về tất cả.
Có lẽ sự cố gắng là điều cần thiết nhất đối với tôi lúc này. Tôi hy vọng mình sẽ không chán nản để tiếp tục bước tiếp trên con đường không là thảm đỏ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)