Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Số phận của sinh viên Báo chí mới ra trường !

Đã có lúc tôi từng ngộ nhận. Sự ngộ nhận của một sinh viên ngành Báo mới ra trường đầy vẻ non nớt với những suy nghĩ nông cạn rằng: cứ ra trường, cứ đi làm rồi có ngày mình sẽ có một chỗ đứng nào đó trong cái đời sống, môi trường báo chí đầy khắc nghiệt này. Nhưng, tôi thật kém hiểu biết khi chợt nhận ra mình sẽ làm được gì khi thiếu đi sự chỉ bảo của thế hệ đàn anh đi trước. It ra họ cũng cho ta nhiều kinh nghiệm về nghề khi trong tay ta chưa có được cơ sở nào.

 

Thôi thì cứ làm một anh Cộng tác viên (CTV) không chuyên đi, cứ đi viết bài, gửi, chờ...đăng. Như thế thì không hề ổn chút nào, biết chắc là không thể sống được. Đã có những người bạn của tôi đã từng có suy nghĩ giống tôi phải nằm dài than thở. Nghề báo khó thật.

 

Nếu anh nào có chút cơ sở, có một chỗ nào đó để chuyên tâm cộng tác - cũng thật khó khăn vô cùng. Tất nhiên, mới vào nghề chúng ta phải chấp nhận lấy sự khó khăn, nhục nhã mà trong tính cách của mình không thể chấp nhận. Một khi mình đã dấn thân vào một cuộc chơi, ắt sẽ chịu sự chi phối hay nói đúng hơn là một cái bóng để che chở. 

 

Nhưng phải nói rằng, ở mãi trong cái bóng đó ta sẽ càng không có cơ hội để thể hiện khả năng cho dù mình cũng không giỏi dang gì. Cũng đến lúc chúng ta phải tự bước đi trên chính đôi chân mình, dẫu cho đôi chân đó còn yếu ớt và nông nổi.  Và, sự nông nổi ấy dần dần sẽ được thay đổi theo từng ngày, theo sự trưởng thành của suy nghĩ và sự dày dặn của kinh nghiệm.

 

Tôi tự nghĩ rằng, nếu chưa có cơ sở tốt thì nên kiên nhẫn rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó. Sự vất vả rồi cũng qua nhanh. Khi ta chưa thử sức thì ta đâu có biết nó gian khổ đến mức nào. 

 

Nghề báo cũng là một nghề trong vô số các nghề để chúng ta sống, chúng ta lao động chuyên môn. Và để tạo được thành quả lao động tốt thì chuyện đổ mồ hôi và nước mắt là điều hết sức bình thường. Chỉ sợ bản thân không có đủ sức mà lao động thôi. Không chỉ nghề báo mà mọi nghề khác cũng có sự vất vả như nhau. Tôi hiểu điều đó và sẽ cố gắng cho điều đó.

 

Chúng ta cứ lao động chân chính đi rồi có ngày sẽ thấy được ý nghĩa lớn lao trong thành quả lao động của mình. Có lẽ và chấp nhận, không theo được cái nghề đã đào tạo thì mình có thể làm nghề khác, miễn sao nghề đó làm ta vui và ít ra ta cũng tự nuôi sống được mình.

 

Một số anh, chị trong nghề khuyên rằng: Cứ chân chính, trung thực với nghề rồi có ngày chúng ta đạt được mục tiêu. Tôi nghĩ cũng thật đúng bởi không gì tốt và vững chắc bằng sự cố gắng của chính bản thân mình, bằng chính cái tâm yêu nghề.

 

Bước đầu của những ai mới ra trường đều như vậy cả, xuất phát điểm thấp nhưng đó cũng không phải là sự khó khăn lớn nhất. Cái khó đầu tiên khi vào nghề đó là chúng ta chưa được thừa nhận nên phải chăng đó cũng là khó khăn chung. 

 

Một CTV không chuyên đi làm khi trong tay không có một loại giấy tờ gì để minh chứng rằng mình đại diện cho cơ quan đó đến tìm hiểu thông tin cũng thật khó để họ nhận lời cung cấp thông tin cho mình. Đó cũng là vật cản trong quá trình cộng tác của mình. Nhưng cứ thử sức một thời gian thế nào cũng được ghi nhận. 

 

Hãy bước đi bằng con số không tròn trĩnh để hy vọng nhận lấy những số cao hơn, có nhiều kinh nghiệm hơn, biết va vấp nhiều hơn. Tài sản duy nhất cho bản thân tôi lúc này là sự tự tin và cố gắng. Biết đâu như thế lại làm ta vui hơn việc chúng ta được người khác giúp sức.....


Sự thật và trái tim nhà báo

(Dân trí) - Thiên chức của nhà báo là tìm và phản ánh sự thật. Nhưng đường đến với sự thật thường trắc trở, chông gai. “Sự thật đo bằng trách nhiệm trước nhân dân - Sự thật song hành trái tim người cầm bút - Sự thật đã từng phải trả bằng cả máu và nước mắt”…
(Ảnh minh họa: Ngọc Diệp)
(Ảnh minh họa: Ngọc Diệp)

Sự thật và trái tim nhà báo
           
Cháy hết mình nghiệp báo tuổi năm mươi
Một trang viết nửa cuộc đời mài bút
Dòng tin vắn thót tim căng ánh mắt
Trên đường ray, bạn đọc có đi cùng?

Người nghệ sĩ ngữ ngôn với cây gậy thăng bằng
Trách nhiệm trước cuộc đời và gập ghềnh thị hiếu
Ma quái đồng tiền xô trang dòng xiêu vẹo
Những thế lực âm binh ném con chữ vô hình

Giọt đắng sau chiến tranh của người cựu chiến binh
Nỗi oan khuất bác thợ cày miền ngược
Đến vị tướng cũng gạt thầm nước mắt
Tìm lẽ công bằng trên mặt báo vô tư

Sự thật không đo bằng danh phận con người
Sự thật không cân bằng cán cân thế lực
Sự thật không uốn cong theo chức quyền, thời cuộc
Sự thật không bán mua bởi cám dỗ bạc tiền

Sự thật đo bằng trách nhiệm trước nhân dân
Sự thật song hành trái tim người cầm bút
Sự thật đã từng phải trả bằng cả máu và nước mắt
Gỡ bòng bong cuộc đời, sự thật sáng bừng lên

Có thể ngày mai tờ báo chẳng còn anh
Khi chiếc gậy thăng bằng chao nghiêng giây lát
Trên đỉnh vinh hoa giáp ranh bờ vực
Nặng trĩu hai vai số phận những con người

Có thể ngày mai thế sự đổi dời
Điều ta ngỡ sự thật hôm nay sẽ không là sự thật
Đồng nghiệp thân yêu ơi, rồi ai còn ai mất
Trang viết chắt từ tim sống mãi muôn đời.

Lê Cảnh Nhạc

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Khát khao về cuộc sống mới!

Thế là bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ phải nhảy xổ vào cái xã hội đầy rẫy khó khăn ấy để bắt đầu cuộc sống mới. Một cuộc sống tôi phải tự lo cho bản thân mình chứ không thể dựa vào ai được. Ngày đầu tiên với tôi thật không như những gì tôi nghĩ, tôi bắt đầu va chạm với những khó khăn đầu đời. Nó có thể làm tôi dao động chút xíu nhưng tôi không ngại, không hèn nhát đến mức phải quay lưng. Tôi sẽ cố gắng chiến đấu đến cùng như mọi người thân đã từng tin tưởng và đặt kỳ vọng vào tôi.

Không biết chặng đường khó khăn sắp tới tôi sẽ sống như thế nào đây. Đến bây giờ tôi mới thầm hiểu cuộc sống tự lập khó khăn đến mức nào. Liệu tôi có đủ sức để bước qua chướng ngại vật ấy không? Một câu hỏi lớn chưa có lời đáp nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua. Cho dù khó khăn với tôi có thể kéo dài 5 năm, 10 năm, hay lâu hơn nữa thì tôi cũng phải tự lo cho mình.

Khép lại quá khứ được vui chơi thỏa thích cùng bạn bè, bây giờ ai nấy đều lao vào cuộc sống với tất cả niềm tin và nghị lực. Tôi sẽ cố gắng và những người bạn của tôi cũng thế. Tôi rất tin, rất hy vọng vào một ngày tôi được gặp bạn bè ở một vị trí khác, vị trí của những người đã tự bước đi được bằng đôi chân, không phải là đôi chân cơ học đơn thuần nữa.

Rồi mỗi người bạn của tôi cũng sẽ tìm cho mình một con đường đi riêng sao cho gặp ít trở ngại và bằng phẳng nhất. Tôi không dám chắc đường đi của mình sắp tới sẽ bằng phẳng và ít ghập ghềnh nhưng tôi mong muốn rằng lối đi ấy ko làm tôi sợ. Đó là tất cae những gì tôi mong muốn cho bạn, cho tôi, cho tất cả những ai tôi đã từng quen với thân phận giống như tôi..

Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay, và hôm nay tôi sống hết mình, ngày mai tôi sẽ đạt được ước mơ. Giờ đây tôi chỉ biết tự động viên mình hãy bước, cho dù tôi sẽ bước những bước đi rất chậm rãi. Tôi biết mình xuất phát điểm rất thấp nên sự kiên trì, kiên nhẫn là động lực lớn nhất cho tôi lúc này. Tôi có tài sản là sự gần gũi động viên của bạn bè, anh em...tôi rất cảm ơn họ, cảm ơn về tất cả. 

Có lẽ sự cố gắng là điều cần thiết nhất đối với tôi lúc này. Tôi hy vọng mình sẽ không chán nản để tiếp tục bước tiếp trên con đường không là thảm đỏ.