Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Vĩnh biệt Đại tướng Võ Nguyên Giáp – vị anh hùng huyền thoại!

Ngày Đại tướng ra đi cho đến lúc Người hòa vào lòng đất mẹ, hàng triệu trái tim trên khắp cả nước thổn thức, đau buồn và tiếc thương vị anh hùng, những cảm xúc ấy khó diễn tả hết bằng lời nhưng tất cả là sự kính trọng, biết ơn đối với Người. 

Chưa bao giờ người dân Việt Nam lại cảm thấy hụt hẫng, đau buồn như những ngày này. Tất cả cảm xúc, tất cả tình yêu thương, sự kính trọng đều hướng về Đại tướng Võ Nguyên Giáp – vị anh hùng của cả dân tộc. Người đã làm nên chiến thắng vẻ vang, đưa đất nước ta đi đến hòa bình, phát triển như hôm nay, buộc thế giới phải thay đổi cách nhìn về đất nước Việt Nam, ở đó có những anh hùng, những con người kiên cường trước gian khổ. Trong trái tim của mỗi người, hình ảnh vị Đại tướng rất đỗi thân thương và gần gũi như người thân ruột thịt của mình. Cũng chính vì lẽ đó mà khi Bác mất, hàng triệu người đã bật khóc trong sự tiếc thương vô hạn. Ai cũng cảm thấy đau buồn, tiếc nuối vì mất đi vị anh hùng đáng kính.



44 năm trước, khi Bác Hồ, vị lãnh tụ kiệt xuất của dân tộc vĩnh viễn ra đi, người dân Việt Nam và cả bạn bè thế giới đã chìm trong nước mắt. Giờ khắc tiễn biệt Người, cả đất nước khóc, thế giới khóc và cả ông trời cũng phải “khóc”, “đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa”. Thì đến bây giờ, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, người học trò ưu tú của Bác Hồ rời xa thế giới để về với Bác cũng khiến hàng triệu người khóc trong nhạt nhòa, tiếc nuối. Từ mảnh đất địa đầu của Tổ quốc trải dọc xuống phương Nam, cũng như quê hương Quảng Bình – nơi Đại tướng sinh ra và lớn lên đều chìm trong nỗi đau vô bờ.



Những ngày có mặt tại làng An Xá, xã Lộc Thủy, huyện Lệ Thủy, chúng tôi chứng kiến nhiều hình ảnh hết sức cảm động. Người dân từ khắp mọi miền đất nước đổ về đây để dâng hương, tiễn biệt vị Đại tướng kính yêu. Người già, trẻ nhỏ, anh em, bà con làng xóm thân thuộc và cả những người dân đang sinh sống khắp mọi miền đều rơi nước mắt xúc động. Trước bàn thờ của Đại tướng, những dòng nước mắt ấy cứ tuôn chảy. Càng nghĩ đến Bác, càng nhìn Bác thì nỗi buồn ấy cứ da diết, nhức nhối tâm can. Thế mới thấy hết tình yêu thương mà mọi người hướng về Đại tướng lớn đến mức nào.

Dòng sông Kiến Giang những ngày này cũng trở nên tĩnh lặng bởi từ nay không còn được đón Bác dạo trên sông xem hội đua thuyền, ngồi hóng mát và ngắm cảnh. Cả ngôi nhà tuổi thơ bình dị, cây khế, cây mít, những kỷ vật gắn liền với Bác một thời cũng không còn được Bác ghé thăm.

Ngày chính thức diễn ra Lễ viếng Đại tướng, hàng triệu con người phải xếp hàng chờ đợi từ sáng sớm đến tận đêm khuya, kể cả đứng dưới mưa để được vào dâng lên Người nén tâm nhang và nhìn thấy Bác lần cuối. Trong suy nghĩ của mỗi người, Đại tướng chính là tất cả, là tấm gương sáng suốt đời họ kính trọng.

Khi Bác chưa về đến Quảng Bình, hàng vạn người dân cứ lóng ngóng chờ đợi Bác trở về, hòa vào đất mẹ yêu thương. Hơn 90 năm Đại tướng rời quê hương theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, và bây giờ Bác mới thực sự trở về, tình cảm cảm ấy vẫn nguyên vẹn và càng đậm sâu.




Hòa vào dòng người đang thấp thỏm chờ đợi, tiễn đưa Đại tướng về với đất mẹ, tôi cũng như hàng triệu người dân không nén được cảm xúc đang cuồn cuộn, trào dâng trong lòng. Đó là một sự mất mát quá lớn lao không có gì bù đắp nổi đối với cả dân tộc Việt Nam.

Ngày 13/10, thực sự là ngày không thể quên của người dân cả nước, và cả người dân ở Quảng Bình. Ngày Đại tướng về với đất mẹ thân yêu, cũng là ngày cả nước tiễn đưa vị anh hùng về nơi an nghỉ cuối cùng. Từ sáng sớm, hàng vạn người dân đã tập trung về sân bay Đồng Hới và dọc hai bên đường để chờ đón thời khắc linh cữu của Đại tướng về đến sân bay và được tiễn đưa người về nơi an nghỉ cuối cùng tại Vũng Chùa – Đảo Yến. Ai cũng lóng ngóng, hồi hộp, xúc động đến nghẹn lòng trước giây phút thiêng liêng. Mỗi khi nghe tiếng máy bay trên bầu trời là hàng vạn người dân hồi hộp đứng dậy vì cứ tưởng là máy bay chở Bác đáp xuống. Giữa trưa nắng, người dân vẫn đứng kín trên quãng đường dài hơn 60 km từ Đồng Hới đến Vũng Chùa (Quảng Trạch). Khi linh xa chở Đại tướng đi qua, dòng người lại câm lặng, bật khóc nức nở. Chưa bao giờ, lòng người lại hướng về Đại tướng một cách trìu mến và xúc động như lúc này.



Trong dòng người và xe cộ đông đúc, có lúc giao thông bị tắc nghẽn hơn cả tiếng đồng hồ, phải nhích lên từng chút nhưng ai cũng nhường đường để đoàn xe hộ tống và linh xa chở Đại tướng đi đến điểm an táng đúng giờ.

Con đường dẫn lên núi Thọ, mũi Rồng – nơi Đại tướng an nghỉ cũng đông nghịt người đưa tiễn. Hàng ngàn người đã đợi sẵn ở đây từ hôm trước để tiễn biệt Người. Và thời khắc Ban tổ chức Quốc tang làm lễ hạ huyệt Đại tướng, hàng triệu người đã bật khóc nức nở. Những người không được trực tiếp chứng kiến Lễ an táng Đại tướng cũng khóc qua màn hình ti vi. Nước mắt tiếc thương vị anh hùng của dân tộc đã bao trùm lên khắp đất nước.




Từ đây, Đại tướng đã thực sự hòa vào lòng đất mẹ, quê hương. Núi Thọ - mũi Rồng và cả vùng đất cực Bắc tỉnh Quảng Bình từ nay sẽ ôm ấp giấc ngủ ngàn thu của Đại tướng nơi chín suối. Giờ phút ấy, hàng triệu người đều chắp tay cầu mong cho anh linh Đại tướng được bình an. Trong niềm tiếc thương vô hạn, ai cũng phải chấp nhận một sự thật đau đớn đến nghẹn lòng.

Vĩnh biệt vị Đại tướng kính yêu, người con ưu tú của quê hương Quảng Bình và cả dân tộc Việt Nam. Công ơn của Người sẽ được các thế hệ sau trân trọng, gìn giữ và đời đời ghi nhớ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét