Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Nhật ký gia đình tôi:


Dân miền Trung - Kỳ 1: Tôi, ba tôi, mẹ tôi…


Ngày tôi sinh…
Tôi được mẹ sinh ra vào một ngày nắng nóng tháng Tư, ngày đó với tôi có ý nghĩa rất lớn. Ý nghĩa vì tôi được sinh đúng vào một ngày lễ trọng đại của dân tộc, kỷ niệm 12 năm giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước. Đó cũng là niềm tự hào của riêng cá nhân tôi bởi vì ngày sinh đó thật dễ nhớ, lại trúng vào một ngày lịch sử của đất nước.
Mặc dù tôi không nhớ rõ về ngày ấy, nhưng qua lời kể của ba, mẹ tôi thì thời ấy cuộc sống vất vả vô cùng. Hơn nữa, khi mẹ sinh tôi là thời điểm gia đình rất khó khăn, một mình mẹ tôi “vượt cạn” trong hoàn cảnh thiếu tình thương và sự chăm sóc của ba tôi. Gia đình nội ngoại đều ở xa, ông bà nội tôi mất sớm, lúc ba tôi đang còn nhỏ. Cho đến bây giờ ba tôi cũng không nhớ nổi mặt ông bà nội.
Thời điểm ấy ba tôi công tác xa nhà, may mắn lắm thì đôi ba tháng mới về phép được 1-2 ngày, sau đó lại tất bật với công việc. Suốt thời gian ba đi bộ đội, một mình mẹ phải chăm sóc cho 2 đứa con. Cuộc sống thiếu thốn đến cơm cũng không đủ ăn, có lúc 3 mẹ con phải chạy sang nhờ ông bà ngoại, thậm chí nhờ hàng xóm. Mang tiếng là cán bộ vũ trang của huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng (tôi nghe ba kể hồi đó ba là huyện phó Công an vũ trang nay là Bộ đội biên phòng chứ lớn lên được học hành nhưng tôi cũng không hiểu cái chức huyện Phó ấy là gì) nhưng vợ con thì nhịn đói nhịn khát không biết lấy gì để sống qua ngày.
Tôi sinh ra được 2 năm thì ba tôi chuyển công tác về tỉnh Quảng Bình nên từ đó cũng có điều kiện chăm sóc mẹ con chúng tôi nhiều hơn trước. Tôi may mắn hơn anh chị của tôi, bởi ngoài sự yêu thương chăm sóc của ông bà ngoại thì còn có ba tôi. Hơn nữa cuộc sống lúc ấy cũng đỡ khó khăn hơn trước. Có lẽ trong 4 người con của ba mẹ thì tôi và đứa em gái được ba gần gũi chăm sóc nhiều nhất. Chính vì vậy mẹ tôi cũng đỡ vất vả hơn trước rất nhiều.
Ngày mẹ sinh tôi ra có một kỷ niệm rất đáng nhớ, thực ra cũng không có gì lớn lắm nhưng với mẹ tôi đó là một kỷ niệm vui, đến bây giờ mẹ vẫn nhắc lại cho tôi nghe: “Nhờ mi mà mẹ được ba tặng bộ quần áo nhung, trước đó thì mẹ không nhận được món quà từ ba tôi như thế bao giờ”. Nghe thì buồn cười nhưng đó là sự thật, nhờ nó mà tôi hiểu được cuộc sống thời ấy nó khó khăn đến mức nào. Qủa là lúc mẹ tôi mang thai tôi, ba được về nghỉ phép và hứa rằng nếu mẹ sinh con trai thì ba sẽ tặng một bộ quần áo nhung gấm. Đến sau khi sinh, mẹ mới viết thư cho ba và bảo rằng em đã sinh được thêm một cậu con trai, thế là ba phải mua tặng cho mẹ bộ quần áo như đã hứa trước đó.
Tôi sinh đúng vào rạng sáng ngày 30/4/1988, đến ngày 30/4/2012, vừa tròn 25 năm. Đúng vào thời điểm của cách đây 25 năm tôi mới có dịp để viết lại những dòng chữ này. Ngày 30/4/2012 cũng là ngày đất nước kỷ niệm 37 năm ngày đất nước thống nhất. 37 năm ấy đất nước Việt Nam đã có những bước phát triển mới trong xu thế hội nhập và phát triển.
Đến bây giờ tôi đã 25 tuổi nhưng vẫn chưa có nghề ngỗng chi, hết tháng 6 này tôi mới cầm tấm bằng ĐH và mới có thể bắt đầu kiếm tiền để tự nuôi sống bản thân. Từ đây cũng coi như chấm dứt nguồn viện trợ từ ba mẹ để bắt đầu cuộc sống tự lập.
Cuộc sống trước mắt đang đầy rẩy khó khăn và chông gai, không biết tôi có có đủ nghị lực để bước qua không đây?.

Đời lính của ba…
Ba tôi nhập ngũ năm 1972, hơn 10 năm tham gia huấn luyện, công tác tại nhiều nơi từ Quảng Bình vào tận Tp Hồ Chí Minh. Đặc biệt Thừa Thiên - Huế là nơi ba sống và công tác nhiều nhất từ Đồn biển Thuận An đến BCH tỉnh trước đây đóng tại đường Điện Biên Phủ bây giờ, sau mới chuyển lên đường Bùi Thị Xuân. Sau đó, ba được thuyên chuyển ra công tác tại huyện Trùng Khánh, Cao Bằng, phải mất 7 năm mới có điều kiện về BCH BĐBP tỉnh Quảng Bình.
Ba tôi công tác ở tỉnh gần được 2 năm thì có quyết định lên làm Đồn trưởng Đồn 601 – Làng Ho, thuộc xã Lâm Thủy, Lệ Thủy. Đây cũng là định mệnh và cũng là điểm dừng chân cuối cùng trong đời lính của ba tôi sau hơn 20 năm xa nhà. Tưởng đến công tác ở một địa điểm mới, gần nhà hơn thì không may đây là môi trường khiến ba ốm đến thập tử nhất sinh có khi phải chết đi sống lại. Hễ về Đồn là đau quằn quại, xe chở về tỉnh cấp cứu không kịp. Nhưng về tới bệnh viện khám thì không có vấn đề gì, cứ thế về đơn vị lại đau. Cũng có lúc xe chở ra tận Hà Nội cũng không thể phát hiện ra bệnh gì. Những lúc ấy gia đình đã vất vả lại thêm khốn đốn hơn.
Sau đó một thời gian không lâu, ba tôi được đơn vị cho nghỉ hưu trước tuổi. Sau hơn 20 năm xa nhà nay trở về đoàn tụ cùng vợ con, gia đình. Lúc nghỉ hưu căn bệnh “sốt rét rừng” bấy lâu trong cơ thể ba tái phát. Mẹ tôi lại một lần nữa vừa chăm sóc bệnh cho chồng vừa nuôi mấy đứa con còn nhỏ, vất vả trăm bề nhưng mẹ vẫn giỏi chịu đựng. Ddến bây giờ nghĩ lại mẹ vẫn thấy rùng mình.
Nhớ lại những trận ốm ngày xưa ba vẫn cảm thấy ớn, quả là hồi đó sợ mình không qua khỏi. Được đơn vị cho nghỉ hưu sớm ba định xin lĩnh phụ cấp lương hưu một lần (lúc ấy nghe ba kể gần 20 triệu gì đó) về xây cho mẹ con một căn nhà nhỏ mà có chỗ che mưa che nắng, lỡ ba có chết đi cũng yên tâm phần nào. Nhưng suy nghĩ của ba nói ra liền bị mẹ phản đối kịch liệt, không thuyết phục được mẹ đi nhờ ông bà ngoại, các bác, các cô khuyên giùm. Sau đó thuyết phục mãi không được mẹ cương quyết: “Bấy lâu nay ko có anh chu cấp, em vẫn tự chăm sóc cho mình mà nuôi con bình thường. Thà nhận mỗi tháng lúc đó chỉ 200.000đ nhưng cũng có cái để gia đình sống qua ngày chứ nhận một lần tiêu dùng cũng hết, lúc đó lấy chi mà nuôi con”. Những lời nói của mẹ khiến ba suy nghĩ lại, đành phó mặc cho trời đất. Cũng may lúc ấy ba nhận một lần thì bây giờ cuộc sống gia đình sẽ chật vật hơn nhiều. Chúng tôi cũng không có  điều kiện học tập đến hôm nay.

Cuộc sống của mẹ…
Có lẽ mẹ tôi là người chịu nhiều đau đớn và đáng cay nhất, nỗi khổ của mẹ không biết lấy gì tả cho nỗi. Mà không những trước kia đâu, ngay đến bây giờ cũng vậy. Hết chăm sóc cho chồng đến nuôi con đến hao mòn. Bây giờ mẹ bệnh tật triền miên, mỗi khi trái gió trở trời nhìn mẹ đau đớn mà thấy thương và tội nghiệp vô cùng.
Ngày ấy mẹ đồng ý và làm lễ cưới với ba nhưng chẳng hề thấy mặt bao giờ. Nói quá một chút nhưng sự thật thì mẹ với ba ko có yêu đương gì hết, mọi việc đều do bác và ông ngoại sắp đặt. Đến lúc cưới ba mới về được 1 ngày rồi lại đi biền biệt. Suốt thời gian ấy mẹ chịu bao khổ cực mà không biết tâm sự với ai. Tưởng có cồng để được dựa dẫm đôi chút nhưng với mẹ tôi thì chưa hề có chuyện đó. Một mình mẹ tự bươn chải trong cuộc sống, khi sinh con lại tự nuôi con. Cuộc sống khó khăn phải chạy vạy đủ đường, rồi anh em chẳng ai quan tâm, thậm chí còn mang tiếng xấu. Vất vả thế nên tinh thần mẹ chẳng bao giờ được thanh thản.
Có lúc ốm đau ko biết nhờ cậy vào ai. Cũng may ông bà ngoại còn sống để nhờ cậy, nếu không thì không biết cuộc sống của mẹ sẽ ra sao.
Trong khi cuộc sống của ba an nhàn, có lính cơm bưng, nước rót, đi về có xe đưa xe đón thì mẹ ở nhà phải chạy ăn từng bữa. Đã không lo được gì cho vợ vậy mà những khi về phép nghe những lời bàn tán từ họ hàng bên nội lại dằn vặt vợ con. Đến sau này mới hiểu ra sự việc mới hối hận.
Sau khi ba về lại ốm đau, vậy là một mình mẹ tôi phải chăm sóc thuốc thang cho cả chồng lẫn con. Vất vả khổ cực đến thế nhưng mẹ chưa bao giờ than thở điều chi. Nhưng tôi biết mẹ đã hy sinh rất lớn để nuôi nắng chăm sóc cho gia đình, cho mấy anh em tôi khôn lớn nên người. Bây giờ, chúng tôi đã khôn lớn, anh chị tôi đã có gia đình nhưng ba mẹ tôi vẫn khổ cực lắm. Gần 60 tuổi nhưng ba mẹ vẫn hết sức vất vả. Tôi hiểu sự vất vả ấy của ba mẹ, nhưng không biết chúng tôi có đền đáp được chút nào không, và đền đáp kiểu chi đây. Hay cứ níu lấy ông bà đến chừng nào ông bà kiệt sức thì thôi.
Nhưng tôi sẽ cố gắng để không có chuyện đó xảy ra, xin ba mẹ hãy đặt niềm tin vào con như trước đây đã từng như vậy ba mẹ nhé.

Kỳ 2: Anh trai, chị gái, em gái tôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét